Mấy ngày sau.
Cố Quý đem một ít tài liệu gửi cho Bạch Kiêu.
Một ít ư? Nói đúng hơn là tài liệu này chẳng ghi gì cả.
Cố Quý chỉ đính kèm thêm vài dòng tin nhắn.
Lẳng lặng đem điện thoại đặt xuống, Bạch Kiêu trườn mình nằm trên giường.
Môi mỏng mím chặt.
Đáy mắt u ám...
Cũng đúng!
Omega bé bỏng ấy...
Em ấy nói điêu!
Em chỉ lợi dụng tôi, để có thể trốn thoát khỏi cái nhà tù Văn Minh kia thôi, không phải sao?
Bạch Kiêu uể oải chớp chớp hai mắt...
Anh đang phân vân không biết nên chọn cách chết như thế nào cho cục cưng đây?
Đánh dấu hay ăn thịt?
Đánh gãy chân xem ra cũng là một biện pháp không tồi.
Nhưng thế thì bé cưng sẽ ghét anh mất.
Ăn thịt cũng là một phương pháp không ổn cho lắm...
Tưởng tượng cục cưng xinh đẹp của mình chỉ còn là đống máu thịt bầy nhầy...
Bạch Kiêu bèn tụt hết sạch hứng thú.
Chỉ còn cách đánh dấu...
A! Sao anh không đánh dấu cô sau đó trói cô bên người nhỉ?
Đây quả là một biện pháp hay!
Trói cô bên người rồi, dù cô có mọc cánh muốn chạy cũng không thể, he he he he! ( Đoạn này bỗng thấy con trai âm hiểm vlol. ಠωಠ)
Dường như đã nhớ ra được một điều quan trọng nào đó...
Bạch Kiêu đột ngột bật người trở dậy.
Cầm di động lên, nhanh tay nhắn một tin cho Cố Quý.
Ở trên mạng, người ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mau-xuyen-chin-kiep-phieu-lac-chon-tran-gian/2489668/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.