"Tôi không muốn giết ông ta. Nhưng..." Bạch Lạp Sa vuốt lại tóc mình...
Len lén liếc mắt nhìn nam chủ...
Khoé môi cô cong nhè nhẹ...
Cong nhẹ vậy thôi, ấy thế mà khiến người đối diện phảng phất như có gió xuân ùa về.
Cố Niếp Tranh nhất thời bị cô cười cho mê hoặc...
Cơn thèm hôn rục rịch ngo ngoe trong lòng, Cố Niếp Tranh kiềm chế cảm giác xúc động muốn đè bé Sa ra mà dày vò...
Anh chỉ đành hôn nhẹ cái lên làn tóc thơm cùa Bạch Lạp Sa...
Chà, tóc cô ấy rất thơm...
Một mùi hương thanh mát nhẹ nhàng..
Nhẹ nhàng là thế nhưng ngửi một cái thôi cũng đủ để anh phát nghiện...
Ghé vào tai cô, anh cười.
"Em nói xem, chúng ta có phải hay không là tâm linh tương thông?"
Cũng như cô...
Không, có khi hơn cả cô...
Anh là người muốn đem cái tên Bạch cẩu kia dày xéo nặng nề nhất có thể!
Nhưng nếu bé ngốc muốn, anh đành phải vì cô mà cho bản thân nhiều kiên nhẫn hơn chút chứ sao.
...
"Gọi ba ba đi!"
Cố Niếp Tranh giương mắt nhìn đứa bé ngắn có một mẩu nằm trong tay, ôn thanh cười.
Đứa bé lại không hiểu người trước mặt mình có bao nhiêu nguy hiểm...
Nó í ẹ "A" một tiếng...
Quả thật nó đã thành công chọc cho gã đàn ông nào đó cười.
Bạch Lạp Sa ngồi bên cạnh: "..."
Cúi đầu!
Tai nghe không thấy, tâm liền không đau.
Cô đưa tay mơn trớn chiếc ghế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mau-xuyen-chin-kiep-phieu-lac-chon-tran-gian/2489616/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.