Ban đêm, Ngu Tiểu Mạc đem chính mình bao ở trong chăn, hồi tưởng lại những lời nói của Dung Lan nói với hắn ban ngày. 
-- Sở gia quá không thức thời, cản đường ta. 
-- Nếu bọn họ muốn tìm chết, ta sẽ thỏa mãn mong muốn của bọn họ. 
Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, hắn căn bản không tưởng tượng được một người sẽ lấy cái loại biểu tình trào phúng như thế này để nói ra những lời tàn nhẫn như vậy. 
Căn bản không thèm để ý sống chết của người khác, đem tất cả nắm trong lòng bàn tay mình, nhân vật phản diện. 
Nhân vật phản diện chính là nhân vật phản diện, không có chuyện gì không thể nói. 
Ngu Tiểu Mạc chôn đầu giữa hai đầu gối, hít sâu một hơi. 
Kẽo kẹt. 
Cửa bị đẩy ra nhẹ nhàng, có người từ bên ngoài đi vào. 
Ngu Tiểu Mạc nhắm mắt lại, không để ý đến y. 
Dung Lan đi tới bên giường, nhìn người đang chôn người trong chăn kia, đáy mắt hiện ra một tia nhu hòa. 
Sau đó truyền đến âm thanh sột soạt cởi quần áo, bên cạnh giường lún xuống, có người nằm xuống bên cạnh hắn. 
Ngu Tiểu Mạc ở trong chăn rụt một cái. 
Dung Lan nghiêng ngời, giống như trước ôm cả Ngu Tiểu Mạc cùng chăn vào lòng. 
Hơi thở của y phả ngay bên cạnh, thân thể Ngu Tiểu Mạc mềm nhũn, chỉ cảm thấy động cũng không được mà không động cũng không được, có gì đó không thoải mái lắm. 
Vốn là tại thời điểm này hai người không có nói gì với nhau là được bình an vô sự, ai biết mấy giây sau, Dung 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mau-xuyen-chi-vai-ac-luon-khong-biet-xau-ho/762491/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.