An toàn quay về tiểu viện, Ngu Tiểu Mạc thở phào nhẹ nhõm, đặt mông ngồi trên ghế, rót cho mình một ly trà.
Đi ra ngoài một chuyến thật là không dễ dàng, dọc đường đều nơm nớp lo sợ, sợ bị thị vệ phát hiện bắt đến trước mặt Dung Lan.
Nếu như để cho Vương gia cao ngạo lạnh như băng này biết được lúc y rời đi mình liền lẻn ra ngoài, phỏng chừng tình cảnh của mình cũng không tốt chút nào.
Ngu Tiểu Mạc đang cầm cái tách uống vài hớp, sau đó liền thấy Dung Lan đẩy cửa phòng đi vào.
Còn chưa kịp lau mồ hôi trên đầu - Ngu Tiểu Mạc: "....."
Dung Lan đi tới trước mặt hắn, ngồi xuống, liếc mắt nhìn mồ hôi trên trán hắn: "Xem ngươi đi, nhìn rất mệt."
Ngu Tiểu Mạc cầm cái chén vẫn cực kỳ trấn định: "Đúng vậy... Vừa chạy vài vòng sân, rèn luyện thân thể."
"Phải không?"
Thờ ơ lên tiếng, Dung Lan dường như không để chuyện này trong lòng, mà đưa tay lên lau mồ hôi trên trán cho hắn.
Lúc ống tay áo của y xẹt qua da, xúc cảm dễ chịu, ôn hòa, Ngu Tiểu Mạc còn chưa kịp nói gì, chỉ thấy cái tách trong tay bị Dung Lan nhẹ nhàng ném đi.
Rầm ——
Dung Lan rót đầy một ly trà khác, đưa lại cho hắn.
Tuy rằng không biết y muốn làm gì, nhưng mà nhìn y không có ý muốn đề cập đến chuyện vừa rồi, Ngu Tiểu Mạc ước gì y không để ý cũng liền nhận lý.
Bởi vì khát, hắn cũng không đoái hoài gì tới thưởng thức trà, mà là đem tách trà kia một hơi uống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mau-xuyen-chi-vai-ac-luon-khong-biet-xau-ho/762490/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.