Edt: Nhan
“Người kia họ Hạ.” Giang Từ lười giới thiệu Hạ Tư Viêm, ngay cả tên cũng không nói.
“Không biết phải xưng hô với anh Hạ như thế nào?” Nguyễn Đường chủ động hỏi.
“Hạ Tư Viêm.” Hạ Tư Viêm lãnh đạm trả lời một câu, tiếp đó nói với Giang Từ: “Anh đã tìm được bạn rồi, còn không mau xuống xe?”
“Xuống thì xuống, Yên Yên còn chưa đuổi tôi, anh vội cái gì?” Giang Từ tức giận nói.
“Anh Từ, chúng em không thể xuống xe!” Nguyễn Đường vội vàng nói: “Quanh đây có rất nhiều zombie, quá nguy hiểm. Anh Tư Viêm, nhờ anh chở bọn em đi thêm một đoạn với!”
Khúc Yên bỗng nhiên mở miệng hỏi: “Anh Tư Viêm? Hửm?”
Nguyễn Đường cụp mắt xuống, giống như ngượng ngùng nói: “Thật xin lỗi, tôi thấy anh Hạ lớn hơn tôi nên gọi là anh.”
Khúc Yên nhíu mày liếc cô ta.
Nguyễn Đường vẫn trắng như hoa sen.
Ánh mắt nóng bỏng nhìn Hạ Tư Viêm của cô ta còn hơi quá phận.
Chẳng lẽ cô ta cũng nằm mơ thấy kiếp trước giống Hạ Tư Viêm sao?
“Anh Tư Viêm, mong anh động lòng thương, em ngã gãy chân, mặc dù có dị năng nhưng em đánh không lại nhiều zombie như thế.” Nguyễn Đường không để ý tới Khúc Yên, giả bộ đáng thương với Hạ Tư Viêm, mềm mại cầu xin: “Gặp gỡ là hữu duyên, đúng không? Anh sẽ không tàn nhẫn đuổi chúng em đi chết chứ?”
Giọng điệu giả vờ thảm thương của cô ta còn mang theo vài phần ngây thơ vô tội.
Khúc Yên nghe mà cau mày, nhịn không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mau-xuyen-benh-kieu-nam-chu-han-lai-ghen-ti/3331461/chuong-388.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.