Cô tức đến đỏ mắt: "Ra tay ác như vậy! Tôi muốn anh phải nếm thử cảm giác này!"
Cô đưa tay ra, lòng bàn tay ngưng tụ một thanh băng đao sắc nhọn, lao vụt đi!
Cầu Tu Phương lùi sang bên cạnh để tránh, băng đao trong tay Khúc Yên bắn ra như mưa, không đâm trúng hắn thì không dừng.
Chỉ nghe thấy phốc một tiếng, một thanh băng đao trong đó đâm vào bụng Cầu Tu Phương.
Hắn kêu đau, phất tay đánh ra một chùm sét về phía Khúc Yên!
"Đi!" Hạ Tư Viêm kịp thời ôm lấy Khúc Yên chạy ra ngoài.
Khúc Yên ngưng tụ một lớp tường băng thật mỏng, tạm thời ngăn cản người đàn ông cao lớn có râu quai nón.
"Hạ Tư Viêm, vết thương của anh......" Khúc Yên vừa chạy vừa hỏi: "Anh chạy được không?"
Mặt Hạ Tư Viêm tái nhợt, nhưng vết thương sau lưng đang khép lại.
Hắn cố gắng bình tĩnh, trả lời: "Tôi không sao, cô không cần lo."
Hai người nắm tay nhau chạy xuống cầu thang...
Râu quai nón sau lưng đã phá vỡ tường băng của Khúc Yên, sấm chớp lóe lên, ánh sáng chói lóa nổ tung trong cầu thang bộ.
"Cô đi trước đi!" Hạ Tư Viêm đẩy Khúc Yên lên phía trước, dùng cơ thể mình ngăn cản cho cô.
"Không, tôi không muốn để anh bị thương!" Khúc Yên ngưng tụ một khối băng mỏng bao quanh Hạ Tư Viêm.
Cô vừa thức tỉnh dị năng, năng lượng không đủ, không làm thêm lớp bảo vệ cho mình.
Sấm sét sau lưng đánh tới vạch ra một vệt máu dài trên cánh tay cô.
Cô cũng không quan tâm, tiếp tục chạy cùng Hạ Tư Viêm.
May mắn trên đường không gặp phải zombie, hai người chạy đến nhà để xe, trong túi Khúc Yên có chìa khóa, cô đẩy Hạ Tư Viêm lên ghế lái: "Anh lái xe!"
Tay cô bị thương, không lái được.
Bởi vì đoạn đường này đi rất vội vàng, Hạ Tư Viêm cũng không phát hiện vết thương của cô, hắn khóa cửa xe thật nhanh, đạp chân ga, xông thẳng ra ngoài.
Đã là rạng sáng, trên đường lớn ngoại trừ mấy con zombie đi lang thang chẳng có mục đích thì cũng không còn ai.
Kỹ thuật lái xe của Hạ Tư Viêm rất tốt, đi mười mấy phút, xác nhận đằng sau không có người đuổi theo, tạm thời an toàn rồi mới dừng lại ven đường.
"Cô Khúc, cô bị sao vậy?" Hắn đang lái xe thì ngửi thấy mùi máu nên mới biết cô bị thương.
"Không sao." Khúc Yên lấy hòm thuốc dự bị từ ghế sau, nói: "Anh có thể băng bó giúp tôi không?"
Hạ Tư Viêm nhìn cô một cái, rõ ràng cô cực kì đau đớn, mồ hôi lạnh cứ trượt xuống bên thái dương, môi anh đào cũng đang run rẩy.
Hắn nhận lấy hòm thuốc, tìm thuốc sát trùng và kháng viêm, trầm thấp nói: "Vừa rồi hẳn là cô đã nhìn thấy, sau khi tôi bị thương thì có thể tự động lành lại."
Cho nên, cô không cần bảo vệ hắn khỏi nguy hiểm.
"Ừm, tôi thấy rồi." Khúc Yên không giả vờ mình không biết, vết thương phía sau lưng hắn dữ tợn như vậy nhưng cũng đã khép lại, muốn giả vờ không biết cũng khó.
"Vậy vừa nãy cô......" Tay Hạ Tư Viêm đang cầm băng gạc hơi khựng lại, ngước mắt nhìn cô, hỏi: "Lợi dụng tôi một chút cũng được mà?"
"Không được." Khúc Yên cắn môi chịu đau, nửa ngày mới nói: "Mặc kệ anh tin hay không, tôi đều không lợi dụng anh. Bây giờ không, về sau cũng không."
Mắt Hạ Tư Viêm âm u tĩnh mịch, không trả lời.
Động tác giúp cô xử lý vết thương của hắn vô cùng lưu loát, sau một lúc lâu mới mở miệng nói: "Cô định bỏ trốn cùng tôi?"
Khúc Yên gật đầu, không chút do dự nói: "Đương nhiên, chúng ta giúp đỡ nhau nhiều như vậy, đã là đồng đội rồi, không phải sao?"
Hạ Tư Viêm nhíu mày: "Đồng đội?"
Khúc Yên cười nghịch ngợm: "Anh hôn tôi, chẳng lẽ không chịu trách nhiệm sao?"
Cô muốn nói đến lúc cô sốt, hai người vô ý hôn một cái.
Hạ Tư Viêm cất hòm thuốc đi, không để ý trò đùa của cô, thản nhiên nói: "Đừng dại, cô không cần vướng vào người phiền toái như tôi."
Khúc Yên lại nghe được tiếng nhắc nhở trong lòng --
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]