Đường Minh Diệu chạy về phía sofa, sau lưng đột nhiên vang lên tiếng súng.
Hắn cực kỳ hoảng sợ, quay đầu nhìn lại, tên cảnh sát thối kia đang lạnh lùng nhìn chằm chằm về phía này, súng trong tay nhắm thẳng vào hắn.
Cũng may, phát súng vừa rồi bị anh Phương đi cùng hắn dùng dị năng chặn lại.
"Không muốn chết thì cút ra ngoài ngay lập tức." Gương mặt Hạ Tư Viêm tuấn tú lạnh lùng, khí thế cường hãn khiếp người, thật sự nhìn không ra hắn chỉ là một người bình thường không có dị năng.
Đường Minh Diệu không khỏi cảm thấy sợ hãi.
Không phải tên cảnh sát kia đã thức tỉnh dị năng nào đó lợi hại đấy chứ?
"Mày chính là Hạ Tư Viêm?" Anh Phương có bộ râu quai nón, ánh mắt âm trầm đảo qua Hạ Tư Viêm, bỗng nhiên gật đầu nói: "Không sai, mày chính là người trong video kia."
"Video gì?" Đường Minh Diệu cũng không biết có chuyện gì.
Hắn đi nửa đường thì gặp anh Phương có dị năng cường đại, anh ta nghe hắn nói có chuyện cần lên tầng 16 của tòa nhà này nên đã chủ động nói có thể giúp hắn.
"Chuyện này không liên quan đến mày, mày đi bắt mỹ nhân của mày, Hạ Tư Viêm này, tao muốn." Cầu Tu Phương ngưng tụ lại một chùm tia sáng xanh trong lòng bàn tay, không nói nhảm, trực tiếp uy hiếp: "Họ Hạ kia, thức thời thì đi cùng tao, nếu không thì khó tránh khỏi đau đớn về thể xác."
Hạ Tư Viêm nheo mắt lại: "Anh biết tôi?"
"Bác sĩ Hạ Thành Quân, mày biết chứ?"
"Là cha tôi." Hạ Tư Viêm gật đầu, liếc mắt để ý đến hành động của Đường Minh Diệu, "Ông ấy để anh tới xử lý tôi?"
"Nếu mày đã biết thì tao khỏi phải nói nữa. Mày thành thật đi theo tao, tao bảo đảm không để mày mất miếng thịt nào."
"A...... tôi hiểu rồi."
Hạ Tư Viêm nhếch môi cười lạnh.
Quả thật giống như trong mơ, cha mẹ hắn muốn lợi dụng hắn.
Có lẽ là cảnh hắn bị zombie cắn mà vết thương tự lành lúc trước bị người ta vô tình quay lại.
Những năm gần đây, hắn không còn quan hệ gì với cha mẹ, nhưng trong lòng vẫn ôm hy vọng -- ít nhất, đừng giống trong giấc mơ, cha mẹ đừng phát rồ như vậy.
"Yên Yên, có phải em bị zombie cắn không?" Đường Minh Diệu chạy đến bên ghế sofa, nhìn thấy cổ Khúc Yên băng bó, đoán: "Xem ra em có thể thức tỉnh dị năng? Nhỡ em biến thành zombie......"
Đường Minh Diệu nhìn chằm chằm Khúc Yên, bởi vì sốt nên khuôn mặt nhỏ của cô đỏ hồng diễm lệ, dục niệm dưới đáy lòng hắn lại dâng lên.
Hắn muốn ngủ với cô lâu rồi.
Trước đây lúc nào cô cũng giả bộ thanh thuần, không chịu để cho hắn sơ múi gì.
Bây giờ tận thế đã tới, ai còn quan tâm pháp luật nữa, hắn phải thừa dịp cô chưa tỉnh hoặc chưa biến thành zombie.
Mới nghĩ đến đó mà đã cảm thấy kích thích!
"Yên Yên đừng sợ, anh ôm em lên xe, anh đưa em đi." Mắt Đường Minh Diệu lóe lên vẻ tà ác nhưng miệng lại nói lời dễ nghe, "Em yên tâm, anh sẽ không vứt bỏ em."
Hắn khom người muốn bế Khúc Yên lên, đột nhiên phía sau vai cực kì đau đớn!
"Bỏ cái tay bẩn thỉu của anh ra." Hạ Tư Viêm bắn trúng vai Đường Minh Diệu nhưng không phải vị trí trí mạng.
Đây là hành động vô thức từ những lần thi hành nhiệm vụ lúc trước, hắn muốn lưu lại một mạng cho người bị tình nghi.
"Mày con mẹ nó......" Đường Minh Diệu vừa đau vừa tức giận, quay lại ngưng tụ một đám lửa nhỏ, xông thẳng vào mặt Hạ Tư Viêm.
Hạ Tư Viêm nghiêng người tránh đi, nhưng một đạo lôi quang đột nhiên xuất hiện, đoàng một tiếng chém thẳng vào cánh tay hắn!
Trong chốc lát, máu me be bét!
Cả cánh tay của Hạ Tư Viêm bị chặt mất, máu thịt tung tóe trên sàn nhà.
Đường Minh Diệu nhìn đến ngây người: "A-anh Phương......"
Kinh khủng hơn là cánh tay của tên cảnh sát kia đang từ từ mọc ra!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]