Tư Triệt hung hăng cắn cô một cái: "Được, em nói tiếp đi. Anh xem em có thể làm tổn thương anh đến mức nào!"
"Em......" Đáy mắt Khúc Yên hiện lên một tầng sương mù, tiếp tục nói, "Dù anh ép em thế nào cũng vô dụng, cùng lắm thì lại chơi thêm một lần nữa, có gì đặc biệt hơn không. Anh muốn thật lòng, rất xin lỗi, chỗ em không có!"
Tư Triệt cười lạnh một tiếng, cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ mọng như bông hồng có gai.
Hắn hôn mãnh liệt, không cho cô cơ hội lấy hơi, hôn đến đau cả lưỡi.
Hồi lâu sau, hắn mới dừng lại, giọng lạnh lùng: "Trò chơi tình ái, phải không? Được, anh chơi cùng em. Chơi cả đời, em đừng hòng thoát khỏi anh, vĩnh viễn!"
"Ai muốn chơi với anh cả đời?!" Khúc Yên vừa lo vừa giận, "Anh còn tôn nghiêm không? Em đã nói đến mức này rồi......"
"Tôn nghiêm?" Tư Triệt nhếch môi cười nhạo, "Ba năm làm đồ ăn cho zombie, anh cho là về sau sẽ không bao giờ lấy lại được tôn nghiêm. Về sau có một người, cứu anh ra, cho anh tôn nghiêm. Bây giờ --"
Hắn dừng lại mấy giây, ánh mắt tĩnh mịch lướt qua khuôn mặt nhỏ lo lắng buồn bực của cô, chậm rãi nói, "Bây giờ, anh có thể vì người này mà ném bỏ tôn nghiêm. Em muốn chơi cái gì, anh chơi với em. Dù em muốn xuống địa ngục, anh cũng đi cùng em."
"Tư Triệt......" Hốc mắt Khúc Yên đỏ lên, trong lòng vừa gấp vừa đau.
Cô không muốn hắn bị thế giới gạt bỏ.
Nếu như muốn hắn trở về đúng quỹ đạo của kịch bản, chỉ có hai con đường...
Một là về với cp gốc của kịch bản đi chống địch, bảo vệ thế giới khỏi sự thống trị của zombie cao cấp có linh trí.
Hai là vô hiệu hóa tuyến tình cảm, hắn vô tâm vô tình, lãnh khốc chí cường, trở thành chí cao vô thượng.
Dù là như thế nào, thế giới này cũng không có chỗ cho cô.
"Sao lại khóc?" Tư Triệt cúi đầu hôn lên đuôi mắt đỏ ửng, "Người không thật lòng sẽ không có nước mắt."
Nụ hôn của hắn từ từ đi xuống, hôn bên môi, bên cổ......
Không tàn bạo như vừa rồi, động tác của hắn ôn nhu lại có lực.
Hắn đã từng khám phá toàn bộ cơ thể cô, vô cùng hiểu cảm giác của cô, bây giờ hắn cứ trêu chọc như vậy, Khúc Yên sẽ đầu hàng sớm thôi.
Cô cuống quít chặn động tác của hắn: "Tư Triệt, đừng......"
Tư Triệt cong môi cười, khuôn mặt tuấn tú thêm mấy phần tàn ác: "Trò chơi này là do anh bắt đầu, em muốn dừng cũng không được."
Hắn đưa tay kéo thắt lưng ra, trói hai tay cô lại, cột chặt vào đầu giường.
"Bảy năm nay em không cố gắng thăng cấp dị năng, đánh thắng anh là chuyện không thể." Hắn ung dung nhìn khuôn mặt giận dữ đang dần đỏ lên của cô, "Nếu em lại muốn đóng băng bản thân thêm lần nữa thì anh đành phải dành chút thời gian để chậm rãi hòa tan lớp băng đó hộ em rồi, tan hết, quần áo em cũng ướt, vừa đúng lúc anh có thể thay cho em."
"Lưu manh!" Khúc Yên giận tới mức đạp hắn, "Anh giở trò lưu manh!"
"Em cứ mắng tiếp đi, anh đang nghe đây." Tư Triệt mặc cho cô đạp, không tránh cũng không né, cúi đầu hôn cô, thật thấp mà nói, "Khúc Yên, anh nói cho em biết, ngay từ lúc em nói chuyện cùng A Từ, anh đã hạ quyết tâm."
"Quyết tâm gì?" Khúc Yên nhất thời giật mình.
"Anh không muốn lừa dối chính mình nữa." Tư Triệt quyến luyến hôn cô, hôn lên trán, tóc mai, má, trầm thấp mà rõ ràng nói, "Bảy năm, cho dù hận, anh vẫn yêu em. Hơn 2500 đêm, chưa bao giờ hết."
"Nhưng mà......"
Khúc Yên không có cơ hội để nói, Tư Triệt mạnh mẽ chặn lại khuôn miệng nhỏ nhắn, không để cô nói lời tổn thương hắn.
Tình cảm của hắn như ngọn lửa cháy hừng hực, không ngần ngại thiêu đốt chính mình để đốt cháy trái tim cô.
Không khí trong phòng trở nên dồn dập hơn, mập mờ mà kiều diễm.
Tư Triệt mạnh mẽ kéo cô cùng đắm chìm vào biển sâu ngọt ngào.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]