Chương trước
Chương sau
Edt : Nhan

"Em làm cái gì vậy?" Mặt Tư Triệt đanh lại, mắt đảo qua vết máu trên mu bàn tay trắng nõn của cô, "Chuộc tội?"

"Anh nghĩ nhiều rồi."

Còn lâu cô mới muốn chuộc tội, chỉ là muốn ' tự tìm cái chết ' mà thôi.

Khúc Yên lắc lư cánh tay, máu văng ra lung tung, zombie cấp 9 núp trong bóng tối ngửi mùi mà đến.

Mặc dù mùi của Tư Triệt càng thơm ngon hơn nhưng zombie có linh trí có thể cảm nhận được trên người hắn có khí tức nguy hiểm lạ thường cho nên chỉ xông về phía Khúc Yên đang chảy máu.

Khúc Yên thấy cơ hội tới, vội vàng bắt lấy tay Tư Triệt, kêu la om sòm: "A a a, thật đáng sợ......"

Trong tâm cô nghĩ là --

Em cũng đã nhét mạng mình vào tay anh rồi, anh có thể đẩy em đi.

"Khúc Yên, em ồn ào quá đấy biết không?" Tư Triệt nhíu mày, một tay ngưng tụ bức tường lửa giống như thác nước ngăn trước mặt hai người.

Zombie bị cản trở, không thể tới gần, chỉ biết phát ra tiếng kêu gào quái dị.

"Bắn băng đao của em vào mắt thối rữa của nó. Nơi đó là điểm trí mạng của zombie cấp 9." Tư Triệt nói.

"A......" Khúc Yên thầm nghĩ, anh có thù không báo mà còn dạy em giết zombie, rốt cuộc anh muốn như thế nào? Lòng dạ đàn ông như mò kim đáy biển.

Cô ngoan ngoãn giơ tay lên bắn ra hai băng đao.

Khả năng bắn chính xác của cô là nhờ hệ thống, chúng găm thẳng vào hai mắt hư thối của zombie.

Chỉ nghe ầm một tiếng, thân thể zombie to lớn ngã xuống đất.

"Dùng dị năng hệ băng của em kết một lớp băng mỏng trên vết thương đi." Tư Triệt tiếp tục chỉ dẫn.

"Được." Khúc Yên làm theo.

Vết thương chảy máu bị miếng băng mỏng che lại như dán miệng vết thương, cũng không đau.

"Zombie này là em giết, em đi nhặt tinh hạch đi." Tư Triệt thu lại tường lửa, lãnh đạm nói.

"Được, em giúp anh nhặt. Dù sao em cũng không dùng được tinh hạch cấp 9." Khúc Yên đi qua, dùng băng đao chọc chọc đầu zombie, đào ra một khối tinh hạch màu tím như thủy tinh từ sau não.

"Tinh hạch cấp 9 lấp lánh như thế sao." Khúc Yên tán dương.

Tư Triệt nheo mắt lại, ý vị thâm trường liếc nhìn cô, giống như thờ ơ mở miệng nói: "Em ở căn cứ nhỏ nào vậy? Cứ như thể chưa từng ra ngoài xã hội."

"Anh đừng dụ em." Khúc Yên thể hiện mình không mắc mưu, dùng lá rụng lau tinh hạch sạch sẽ, nhét vào túi hắn, "Ầy, cho anh."

"Cứ cho anh như vậy?" Tư Triệt hỏi.

"Đúng rồi, không thì sao?"

"Em không biết bây giờ zombie cấp 9 thưa thớt, tinh hạch có giá trị như thế nào sao? Một viên có thể đổi lấy cơm no áo ấm cho em trong vòng một năm." Tư Triệt nhìn thẳng vào mắt cô.

Khúc Yên giật mình: "Đáng giá như vậy sao......"

Khuôn mặt anh tuấn của Tư Triệt không có biểu cảm gì, giống như tùy ý hỏi: "Em vẫn dừng lại ở cấp 5 thì dùng cái gì đổi lấy bảy năm bình an vậy?"

Hắn điều tra, sau đó cô chưa từng trở lại căn cứ Kiêu Dương.

Anh trai cô là Khúc Sâm từng nhận được thư của cô nhưng cũng không thấy cô trở về lần nào.

Lời giải thích duy nhất là cô tìm được một người đủ cường đại để bảo vệ cô bảy năm.

"Cái này không thể nói cho anh được." Khúc Yên không phối hợp với hắn.

"Vậy em liền ở lại đây nghĩ cho kỹ một chút." Sắc mặt Tư Triệt lãnh khốc vô tình nói, "Lúc nào muốn trả lời thì anh sẽ đưa em ra ngoài."

"Có thật không?!" Khúc Yên vui mừng hỏi.

Tư Triệt nhíu nhíu mày, thái độ gì vậy?

Khúc Yên nhanh chóng hỏi trợ thủ hệ thống Tiểu Thất ở trong lòng: "Tiểu Thất, đây coi như là nam chính cho tôi chết đúng không? Nếu như chờ lát nữa trong rừng lại có zombie ra cắn tôi thì có tính là hoàn thành nhiệm vụ không?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.