Tư Triệt bắt được cánh tay đang nghịch ngợm của cô để vào trong túi mình, trầm giọng nói: "Yên Yên, anh biết mỗi ngày em làm nhiệm vụ rất cực khổ. Mặc dù dị năng của anh rất yếu, nhưng cầm đao cũng có thể chém chết zombie, anh muốn thử đi làm nhiệm vụ cùng em."
Hắn muốn gánh vác cùng cô.
Hắn không muốn làm một bạn trai vô dụng chỉ chờ cô về nhà.
"Đợi mấy ngày nữa, được không?" Khúc Yên hiểu suy nghĩ của hắn, nhẹ nhàng ôm hắn, "A Triệt, anh nhớ này, em không hề cảm thấy mệt mỏi khi làm bất cứ điều gì cho anh. Ở bên anh, mỗi ngày em đều rất vui vẻ."
"Đồ ngốc." Tư Triệt xoa đầu cô, "Anh mới là người nên nói những lời này."
"Mỗi ngày em trở về đều có cơm ngon canh ngọt, em rất vui." Khúc Yên nhỏ giọng nũng nịu trong ngực hắn, "Em cảm thấy anh ở nhà còn cực hơn cả em, phải giúp em giặt quần áo. A Triệt, anh đối xử với em thật tốt."
"Em lại nói lời anh muốn nói rồi." Tư Triệt cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên trán cô.
Là cô đối xử với hắn quá tốt.
Tốt đến mức ban đêm hắn nằm mơ rồi tỉnh lại, nhịn không được leo lên giường trên xác nhận xem cô còn ở đó hay không.
Hắn sợ tất cả chỉ là một giấc mơ.
"Trước khi đi ngủ, anh nói cho em nghe nhé." Khúc Yên quyến luyến rúc vào lồng ngực hắn, đáy lòng có chút chua xót.
Dựa theo tuyến thời gian, đợt zombie đột kích lớn nhất đang đến, chỉ trong vài ngày này thôi.
Dù cô tiếc đến đâu thì vẫn phải hạ thủ.
Bằng không, hắn vĩnh viễn chỉ là một kẻ yếu cấp D.
Đây không phải cuộc sống hắn nên có.
"Được, em muốn nghe cái gì, đợi buổi tối chỉ có hai người, anh sẽ nói cho em nghe." Tư Triệt xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, cảm thấy dường như hôm nay cô cực kì dính người, rõ ràng trong phòng còn có người ngoài, cô vẫn cứ ôm hắn không buông.
"Em muốn nghe anh nói là anh chỉ thích một mình em thôi." Khúc Yên vùi mặt vào lòng bàn tay hắn, mơ hồ nói, "Nói là anh sẽ nhớ kỹ em. Nói là anh sẽ không hận em."
Giọng cô rất nhỏ, dường như bị bóp nghẹt, Tư Triệt không nghe rõ, kiên nhẫn mà cưng chiều hỏi lại: "Yên Yên, em lặp lại lần nữa được không? Anh không nghe rõ."
"Không nói đâu, lời tốt đẹp chỉ nói một lần." Khúc Yên cọ mặt vào tay hắn giống chú mèo con.
Ánh mắt Tư Triệt dịu dàng ôn nhu.
Hắn chưa bao giờ nghĩ tới mình sẽ có một ngày như vậy.
Có một người cố chấp bảo vệ hắn, che chở hắn, nhưng lại mềm mại và đáng yêu như thế này.
Hắn nâng tay kia lên xoa đầu cô: "Đồ ngốc, hôm nay sao em lại thích nũng nịu như thế, lạnh nhạt với cả khách."
"Lạnh nhạt thì lạnh nhạt thôi, em hơi hối hận vì đã mời bọn họ tới." Khúc Yên lầm bầm, "Em muốn chỉ có hai chúng ta thôi."
Không còn nhiều thời gian nữa.
"Vậy anh đuổi bọn họ đi." Tư Triệt nửa thật nửa giả nói.
"A, đừng......" Khúc Yên lập tức đứng vững, "Em đói, chúng ta vào ăn cơm đi."
Hai người dắt tay nhau từ ban công trở về phòng.
Khúc Yên mẫn cảm phát hiện ra ánh mắt của Nguyễn Đường dán chặt vào đôi bàn tay đang quấn lấy nhau của cô và Tư Triệt.
Cô vốn muốn buông ra, Tư Triệt lại càng dùng sức nắm chặt lại, nắm tay cô đến bên bàn rồi ngồi xuống.
Tư Triệt cũng không quan tâm việc bên cạnh còn hai vị khách, chuyên tâm lấy bát đũa giúp Khúc Yên, rót nước cho cô : "Ngoan, uống nước trước. Em bận rộn cả ngày, lúc nào cũng quên uống nước."
Giang Từ khẽ gõ phía dưới mặt bàn, chậc một tiếng, nói: "Còn không ăn cơm nữa thì sẽ bị hai người cho ăn cẩu lương đến no luôn đấy."
"Vậy cũng được, để thịt xông khói lại cho Yên Yên ăn." Tư Triệt không khách khí nói.
"Có phải cậu quá hẹp hòi rồi không?" Giang Từ phì cười.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]