"Anh Từ, em giới thiệu cho anh, người này là hàng xóm của chúng em, tên là Nguyễn Đường." Khúc Yên giới thiệu, tiếp đó lại quay đầu nói với Nguyễn Đường, "Người này là bạn của tôi, cũng là đội trưởng của tôi, tên là Giang Từ."
"Chào anh." Nguyễn Đường lễ phép nói.
"Ừ, chào cô." Giang Từ thản nhiên nhìn cô ấy một cái rồi không để ý nữa, tiếp tục nói chuyện với Khúc Yên về mấy điều thú vị khi làm nhiệm vụ.
Nguyễn Đường ngồi một mình cạnh bàn ăn đơn sơ mộc mạc, Tư Triệt còn đang bận rộn trong bếp nấu đồ ăn.
Cô ấy chống cằm nhìn bóng lưng Tư Triệt, nhìn đến ngây dại.
Giang Từ nói chuyện phiếm cùng Khúc Yên, lơ đãng liếc nhìn dáng vẻ cô ấy, không khỏi nhíu nhíu mày.
Giang Từ kéo Khúc Yên vào một góc, nhỏ giọng nói: "Yên Yên, hàng xóm kia của em là thế nào? Có phải em ngốc rồi không? Còn gọi người ta vào trong nhà, không sợ dẫn sói vào nhà sao?"
Khúc Yên không nghĩ tới ấn tượng đầu tiên của hắn đối với Nguyễn Đường lại kém như vậy, nghi ngờ hỏi: "Anh Từ, anh không cảm thấy dung mạo Nguyễn Đường rất đáng yêu rất ngọt ngào sao?"
Trong nội dung cốt truyện, Giang Từ vừa gặp đã yêu Nguyễn Đường.
Hắn thích dáng vẻ ngọt ngào của Nguyễn Đường, thích nụ cười ngây thơ lại rạng rỡ như ánh mặt trời của cô ấy, muốn bảo vệ cô ấy trong lòng bàn tay, không để cô ấy chịu bất kỳ tổn thương nào.
"Có đáng yêu bằng em không?" Giang Từ thuận miệng nói giỡn một câu, ngược lại đè thấp âm lượng, nghiêm túc nói, "Yên Yên, em phải chú ý chút, hàng xóm này của em rõ ràng thích bạn trai em. Cả ngày em đi làm nhiệm vụ cùng đội ngũ, không ở trong nhà, hai người bọn họ gần nhau như vậy......"
"Không đâu." Khúc Yên lắc đầu.
Tuyến thời gian vẫn chưa tới.
"Em ngốc à, chưa từng nghe câu nói kia sao? Không sợ cướp tới trộm, chỉ sợ cướp nhớ thương." Giang Từ chỉ hận rèn sắt không thành thép.
Mắt người ta cũng đã dính chặt trên người bạn trai cô rồi, cô còn ngốc nghếch gọi người ta đến nhà ăn cơm.
"Anh Từ, chúng ta không nói cái này nữa, em có chuyện muốn nhờ anh." Khúc Yên lấy ra một phong thư, "Em viết thư cho người thân, anh có thể nghĩ biện pháp đưa đến căn cứ Kiêu Dương giúp em không?"
Không còn nhiều thời gian cho tới khi cô kết thúc giai đoạn nhiệm vụ thứ nhất.
Cô còn nhớ rõ là trong nội dung cốt truyện, anh trai nguyên chủ Khúc Sâm chết sớm.
Cô muốn nhắc nhở anh ấy phải đặc biệt chú ý tránh mấy trận đại chiến nguy hiểm trong tương lai.
Thuận tiện bảo Khúc Sâm về sau đối xử tốt với Tư Triệt một chút.
"Được, không vấn đề gì." Giang Từ không nói hai lời liền chấp nhận.
"Còn nữa, em chuẩn bị cho anh một món quà. Mấy ngày nữa không phải là sinh nhật của anh sao, em để chỗ A Hổ, đến lúc đó nhờ A Hổ đưa cho anh."
A Hổ là một đội viên trong đội ngũ bọn họ.
Khúc Yên rất biết ơn Giang Từ vì thời gian này đã chiếu cố cô, cô để lại cho hắn mấy món vũ khí quý giá của mình -- dị năng luôn có thời điểm sẽ sử dụng hết, tại lúc nguy cấp, súng có thể cứu mạng.
"Yên Yên, sao hôm nay em lạ thế?" Giang Từ hoài nghi nhìn cô, "Quà sinh nhật của anh thì đến lúc đó em đưa cho anh là được, sao phải nhờ A Hổ?"
"Em sợ em quên." Khúc Yên không lộ dấu vết lấp liếm cho qua, "Được rồi, đừng nói nhảm nữa, chúng ta ăn cơm thôi."
Cô vừa mới đi về phía bàn ăn liền bị Tư Triệt kéo đi.
"A Triệt? Sao vậy?" Khúc Yên không hiểu.
Sắc mặt Tư Triệt trầm xuống, dắt cô ra ban công, thấp giọng nói: "Em và Giang Từ kia trốn vào một góc thì thầm gì vậy, hửm?"
Hắn hơi kéo dài âm cuối, mang theo sự ghen tuông khó che giấu.
Khúc Yên không khỏi bật cười: "A Triệt, anh nghĩ linh tinh gì đấy? Em chỉ nhờ anh ấy giúp em gửi thư cho anh trai ở căn cứ Kiêu Dương thôi. Nào có thì thầm gì? Dù em có muốn thì thầm thì cũng là nói với anh."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]