Edt : Nhan
Khi Khúc Yên tỉnh lại liền ngửi thấy mùi máu tanh nồng đậm.
Cô chớp chớp mắt nhìn bốn phía.
Bên ngoài xưởng tờ mờ sáng, mặt đất còn một bãi máu khô, hình như còn có một con dao phay nhuốm máu.
Xem ra có người tới cướp đồ.
"Tư Triệt?" Khúc Yên ngồi dậy, quay đầu đi xem thiếu niên đang dựa vào tường nhắm mắt.
Trên áo khoác toàn vết máu, chỗ bả vai và ngực còn bị rách.
Đánh một trận với người ta rồi?
"Cô tỉnh rồi à." Tư Triệt mở mắt, ngữ khí bình thản không gợn sóng.
"Đêm qua thời điểm tôi hôn mê, có người tới cướp vật tư không?" Khúc Yên nhìn về phía góc tường, ba lô còn ở đó, vui mừng nói, "Anh đánh thắng bọn họ?"
Tư Triệt đạm thanh nói: "Cứ cho là thế đi."
"Oaaa! Anh thật lợi hại!" Khúc Yên ngọt ngào khích lệ, "Tôi cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý sẽ mất túi rồi, thế mà anh lại bảo vệ được nó! Tư Triệt, anh thật tuyệt vời!"
Tư Triệt nhắm mắt không nói gì.
Hắn không có gì lợi hại.
Chỉ là có một cơ thể bất tử mà thôi.
"Đêm qua chắc chắn anh bị thương đúng không?" Khúc Yên đến bên cạnh hắn, vén áo khoác của hắn lên, "Để tôi nhìn một chút."
Thân thể thiếu niên cứng đờ, nghiêng người tránh đi: "Vết thương sẽ tự động khôi phục, cô không cần nhìn."
Nhưng Khúc Yên vẫn kiên trì: "Không được, tôi muốn kiểm tra một chút. Dù vết thương có thể tự động khép lại nhưng anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mau-xuyen-benh-kieu-nam-chu-han-lai-ghen-ti/3331317/chuong-302.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.