Chương trước
Chương sau
Edt : Nhan

“Có người thay anh báo cảnh sát.” Cảnh sát nói với Cố Vân Thâm, “Anh có muốn xác nhận cô gái này cầm dao làm anh bị thương không?”

 Cố Vân Thâm không trả lời ngay, quay đầu nhìn về phía Khúc Yên.

 Khúc Yên nhíu mày, sao vậy, hắn thật sự muốn vu khống cô?

 “Anh Thâm, anh mau nói thật cho cảnh sát, đừng bao che cô ta!” A Lương còn tức giận hơn cả Cố Vân Thâm.

 Hắn dọc đường đi hỏi anh Thâm tại sao bị thương, anh Thâm không chịu nói.

 Anh Thâm nhất định là bởi vì quá yêu nữ nhân này nên mới cam nguyện bao che cô ta!

 “A Lương, đừng nói nữa.” Trong lòng Cố Vân Thâm lướt qua một tia bất đắc dĩ.

 Lên án Khúc Yên, mặc dù có thể khiến cô bị cảnh sát mang đi, tạm thời rời xa nguy hiểm, nhưng cuối cùng hắn vẫn không đành lòng.

 Cô không có nghĩa vụ thay hắn gánh chịu những chuyện này.

 “Cảnh sát, không có ai cầm dao hại tôi.” Cố Vân Thâm nói với cảnh sát, “Là thời điểm tôi cầm dao không cẩn thận đụng vào khiến mũi dao đâm vào phần bụng.”

 “Anh xác định là như thế?” Cảnh sát hỏi.

 “Đúng.”

 “Vậy được rồi.”

 Nếu không có ai lên án, người bị thương cũng tỉnh táo, cảnh sát rời đi.

 A Lương còn thở phì phò trừng Khúc Yên.

 Cố Vân Thâm không có ý muốn nói chuyện với Khúc Yên, nói với A Lương: “Tôi cần nằm viện, anh đẩy tôi đi làm thủ tục nhập viện. Trong lúc tôi nằm viện, đừng cho bất kì kẻ nào tới quấy rầy tôi.”

A Lương lập tức ngầm hiểu: “Anh Thâm, tôi hiểu rồi! Nhất là cô ta, tôi tuyệt đối sẽ không để cho cô ta tới quấy rầy anh!”

'Cô ta' trong miệng hắn dĩ nhiên là chỉ Khúc Yên.

 Khúc Yên nhìn hai người bọn họ rời đi, không đuổi theo, ở trong lòng nhẹ nói --

 Tiểu Cố, tôi biết anh có nỗi khổ riêng.

 Tôi sẽ không trách anh lạnh nhạt.

 Nhưng tôi không thích việc cái gì anh cũng giấu diếm tôi.

 Cố Vân Thâm hơi cứng đờ, nhịn xuống xúc động muốn quay đầu lại.

 Thật xin lỗi, anh không thể để em đặt mình vào nguy hiểm không thể khống chế.

 Một dao này, may mắn đâm vào cơ thể anh.

 Nhưng lần sau, anh chưa chắc có thể kiềm chế được sức mạnh của anh hai.

......

 Cố Vân Thâm nằm viện, từ chối thăm hỏi.

 Khúc Yên trở về căn hộ tháo trang sức tắm rửa, gỡ bỏ dịch dung xinh đẹp quyến rũ, thay một bộ quần áo thể thao nhẹ nhàng rồi lại ra ngoài.

 Cô để Tiểu Thất tra số phòng bệnh của Cố Vân Thâm, đi thẳng đến khu nội trú.

 Ngoài cửa phòng bệnh có một người, A Lương vô cùng có trách nhiệm ngồi ngoài hành lang trông coi.

 “Chào anh.” Gương mặt Khúc Yên trang điểm xinh đẹp khả ái lại ngọt ngào, mắt hạnh cong lên, vô hại hỏi A Lương, “Xin hỏi Cố Vân Thâm ở phòng bệnh này đúng không?”

 “A? Là Khúc tiểu thư?” A Lương vội vàng đứng lên.

Khúc tiểu thư trước mắt này, hắn đã từng gặp.

 Cô ấy và anh Thâm cùng đi sở hành chính ký hợp đồng đầu tư, nghe nói là siêu cấp đại cổ đông của công ty anh Thâm.

 Nói cách khác cũng coi như là một trong những ông chủ của hắn.

 “Tôi nghe nói ông chủ của anh bị thương phải nhập viện, tôi có thể vào thăm không?” Khúc Yên diễn kịch không có chút sơ hở nào, hoán đổi hai nhân vật, còn thuận tiện sửa giọng nói.

 A Lương hoàn toàn không nhận ra được cô gái có khuôn mặt tươi cười khả ái chính là người mặc váy đỏ diêm dúa lòe loẹt lúc trước.

 Hắn ôn tồn nói: “Anh Thâm nói không gặp người khác, lúc này có thể đã ngủ.”

 “Thì ra là thế......” Khúc Yên nghiêng đầu một chút, mỉm cười, “Vậy được rồi, tôi ở ngoài cửa một lát, xem như tấm lòng của tôi. Ngày mai anh nói cho ông chủ của anh là tôi đã tới là được.”

 Cô ngồi xuống ghế dài ngoài hành lang, thuận tay lấy ra hai tấm vé giảm giá của quán cà phê từ trong túi đưa cho A Lương, “Đây là vé giảm giá của quán cà phê trước cửa bệnh viện, anh có thể đi mua hai cốc cà phê giúp tôi không? Tôi muốn uống Latte, cốc còn lại là cho anh.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.