Edt : Nhan
Khúc Yên đưa Kỷ Noãn Noãn đến phòng của Mạc Thanh Đại, thấy cô ấy đang ngủ còn rơi lệ, không khỏi thở dài nói: “Chị tiết lộ chân tướng, khó tránh khỏi làm tổn thương Noãn Noãn.”
Mạc Thanh Đại ngồi ở bên giường, lắc đầu nói: “Chị Yên Yên, chị không làm sai. Nếu như sợ bị thương mà dung túng người xấu ngoài vòng pháp luật, thế giới này còn có thiên lý sao?”
“Chị cũng là muốn như vậy.” Khúc Yên cong môi nở nụ cười, “Tiểu Thanh Đại, em thoạt nhìn hơn ngốc, thật ra cũng rất thấu hiểu.”
“Em nào có ngốc?” Mạc Thanh Đại ngoác miệng, bất mãn nói, “Hơn nữa, em chỉ nhỏ hơn chị một tuổi, làm sao lại là ' tiểu Thanh Đại' ?”
“Được được được, em không ngốc, em là thiên chân khả ái.” Khúc Yên cười nhìn cô ấy, hồi tưởng lại ngày đầu tiên Mạc Thanh Đại đón cô vào thành, bộ dạng ghét bỏ, “Em có còn nhớ hay không, trước đó em chê chị quê mùa, chê chị là cô gái nhà quê.”
“A?” Mạc Thanh Đại cuống quít đứng lên, “Chị Yên Yên, thật xin lỗi! Chị giận em sao? Khi đó em......”
Cô ấy cắn cắn môi, không có cách nào giải thích.
Lúc đó cô thật sự có thành kiến, một mặt cảm thấy không xứng với anh cả, mặt khác giận cha tùy tiện đưa ngọc bội gia truyền cho người ta.
Bất kể như thế nào, cô ấy cũng sai rồi.
Sai thì phải nhận.
“Chị Yên Yên, em sai rồi, chị có thể tha thứ cho em không? Chị muốn em đền bù như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mau-xuyen-benh-kieu-nam-chu-han-lai-ghen-ti/3331003/chuong-209.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.