Mạc Bắc Đình bắt lấy cánh tay kia ghìm ở sau lưng cô: “Tôi chỉ muốn giúp cô băng bó vết thương, cần gì quan tâm chuyện nam nữ thụ thụ bất thân.”
Hắn mặc kệ những thứ này, xắn cao ống tay áo của cô, lộ ra cánh tay trắng nõn.
Cánh tay có một vệt máu, là dấu vết do đạn sượt qua.
May mắn vết thương không sâu, chỉ bị thương ngoài da.
Mạc Bắc Đình rất có kinh nghiệm xử lý loại chuyện này, động tác lưu loát thay cô khử trùng rồi băng bó.
Thời điểm hắn xiết chặt băng gạc, Khúc Yên hừ nhẹ một tiếng: “Đau, nhẹ chút......”
Tai Mạc Bắc Đình hơi động một chút.
Giọng nói này kiều diễm mê hoặc làm người khác ngứa ngáy.
Thời điểm hắn hôn Mạc Yên Yên trước đây, cô bị hắn hôn đến thở không nổi, yếu ớt hừ nhẹ, chính là âm thanh như vậy.
“Anh cả! Em muốn báo thù vì Yên Yên!” Thi thể bên kia, Mạc Nam Thần đỡ Mạc Yên Yên giả lên, bi thống đi tới, cầm súng chĩa về phía Mạc Bắc Đình, “Anh thật không có nhân tính, lạm sát kẻ vô tội!”
Tay cầm súng của Mạc Nam Thần run lên.
Hắn cực kỳ giận dữ, thương tâm khó nhịn, nhưng đối mặt với anh cả, cuối cùng vẫn không có khả năng ra tay.
“Xem ra mắt em mù rồi.” Mạc Bắc Đình không tránh né, lạnh giọng trào phúng, “Vừa rồi là ai quên mình nhào tới cứu em, em không nhìn thấy?”
Mạc Nam Thần sững sờ.
Hắn đau đớn vì Yên Yên bỏ mình, hoàn toàn không chú ý ai cứu được hắn.
Nghĩ như vậy, vừa rồi hình như Yên Yên muốn bắn hắn?
Vì sao?!
“Mạc nhị thiếu, không cần cám ơn.” Khúc Yên mở miệng trước, mỉm cười, “Tôi cứu ngài cũng không phải lần đầu, không tiếc cứu thêm lần nữa.”
“Cô......” Mạc Nam Thần hỗn loạn, “Sao lại không phải lần đầu trở về?”
“Ngài không rõ cũng không sao.” Khúc Yên có chút đồng ý với Mạc Bắc Đình, Mạc nhị thiếu quả nhiên mắt mù rồi.
“Cô là ai? Tôi thấy cô cực kì quen mắt.” Mạc Nam Thần nhíu mày dò xét, “Tôi thấy cô có mấy phần giống Khúc Yên mà tôi thấy ở Lan Viên Công quán, cô là em gái cô ấy?”
Khúc Yên: “......”
Làm ơn, ai đó hãy mang Mạc nhị thiếu đến khoa mắt kiểm tra đi!
Mắt của đứa nhỏ này quá phí phạm!
“Cô ở chỗ này chờ cha cô hả?” Sáng nay Mạc Nam Thần có nghe được thuộc hạ của anh cả hắn hồi báo, Khúc gia có người đến tìm con gái, “Chị gái cô Khúc Yên đâu?”
Khúc Yên đã bó tay rồi: “Nhị thiếu, ngài vẫn nên suy nghĩ một chút xem vì sao nữ nhân kia cầm súng chĩa về phía ngài thì hơn.”
Mạc Nam Thần bị đả kích, tâm hốt hoảng, lẩm bẩm nói: “Đúng rồi, vì sao vậy......”
Mạc Bắc Đình ở bên cạnh lạnh lùng xem đoạn đối thoại của hai người.
Một màn này, lại có cảm giác quen thuộc.
Giống như lần kia tại thư phòng, Mạc Yên Yên đùa Nam Thần.
“Yên Yên --”
Một tiếng gọi vang lên từ cửa lớn.
Một người đàn ông mặc quần áo nông thôn mộc mạc được người hầu dẫn đến, nhanh chân đi vào.
Hắn vừa thấy Khúc Yên liền kinh ngạc nói, “Yên Yên, sao con trắng như vậy ?”
Dù sao cũng là con gái của mình, nhìn một cái liền nhận ra.
Khúc Yên biết đó là cha của nguyên chủ, nhàn nhạt nở nụ cười, mở miệng kêu: “Cha.”
Khúc cha vội vàng đi tới, đến bên người cô, xem xét trên dưới: “Con bị sao vậy? Sao lại bị thương?”
Hắn là một nông dân, không hiểu cấp bậc lễ nghĩa của người trong thành, không để ý bên cạnh có ai, không để ý tới chào hỏi, chỉ một lòng quan tâm con gái của mình.
“Không có chuyện gì, chỉ là vết thương nhỏ thôi ạ. Cha, cha đừng lo.” Khúc Yên an ủi, thuận tiện giới thiệu, “Cha, vị này là đốc quân, vị kia là em trai đốc quân Mạc nhị thiếu.”
Lúc này cha Khúc mới nhớ tới mình đang ở phủ đốc quân, ngây ngô cười với con gái, tiếp đó quay về phía Mạc Bắc Đình, mở miệng ngay thẳng nói: “Đốc quân, tôi tới mang con gái Yên Yên về nhà.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]