Editor : Nhan
“Không tin.” Ánh mắt Mạc Nam Thần hơi mờ đi, càng hít nhiều, hắn ta lại càng bị thôi miên sâu hơn.
“Vậy ngài đồng ý để tôi thử không?” Khúc Yên lại hỏi.
“Đồng ý.” Mạc Nam Thần nghe lời.
“Không phải là ngài không tin tôi có thể chữa khỏi cho ngài sao? Vì sao lại đồng ý?”
“Bởi vì cô đẹp.” Mạc Nam Thần trả lời thành thành thật thật.
Khúc Yên bật cười.
Chơi thật vui, thì ra người bị thôi miên lại ngốc như thế.
“Không được trêu hắn.” Mạc Bắc Đình buông cánh tay Mạc Nam Thần ra, đi đến bên cạnh Khúc Yên, lại che cô sau lưng một lần nữa.
Rõ ràng cô không có bất kỳ phản ứng gì với mùi thuốc mê.
Hơn nữa, dường như cô còn biết tác dụng của loại thuốc này, cố ý trêu đùa Nam Thần.
“Tôi không trêu.” Khúc Yên bị hắn ngăn trở tầm nhìn, không nhìn thấy Mạc Nam Thần, bất mãn chu chu mỏ, nói, “Tôi có thể trị cho Kỷ Noãn Noãn, cũng có thể trị cho em trai ngài. Đốc quân, chẳng lẽ ngài còn hoài nghi với y thuật của tôi sao?”
Mạc Bắc Đình hơi nhíu mày, mắt tối lại, chậm rãi lướt qua khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của cô: “Rốt cuộc cô có thân phận gì?”
Năng lực của cô đã vượt qua tưởng tượng của hắn.
Đầu tiên là trong vài phút ngắn ngủi đã có thể khiến một người ngu dại nhiều năm mở miệng nói chuyện, bây giờ lại nói có thể giải độc cho em trai hắn.
Hai triệu chứng này căn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mau-xuyen-benh-kieu-nam-chu-han-lai-ghen-ti/3330654/chuong-170.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.