“Tôi có thể giúp cô xóa đi kí ức liên quan tới quá khứ bất hạnh kia.” Hai tay Khúc Yên chảy máu, cuối cùng cũng xé bỏ được toàn bộ gai.
Linh hồn Kỷ Noãn Noãn lấy được tự do, cô ấy đứng dậy, vầng sáng thuần khiết quanh thân càng thêm sáng tỏ.
Cô ấy duỗi người một chút, gật đầu nói: “Nếu như có thể, tôi thật sự muốn quên đoạn ký ức kia. Nếu cô có thể giúp tôi xóa nó, tôi sẽ vĩnh viễn cảm kích cô.”
Cô ấy muốn ' trở về '.
Thế nhưng cô ấy không thể mang theo những hồi ức thê thảm kia, không muốn lại rơi vào thống khổ, không muốn vì cảm xúc sụp đổ mà thương tổn tới bản thân, đồng thời cũng làm tổn thương những người thân yêu nhất bên cạnh mình.
“Được.” Khúc Yên không nói nhảm, nhắm mắt yên lặng nói, “Tiểu Thất, khởi động chương trình thanh trừ trí nhớ.”
“Đinh --”
Thanh âm nhắc nhở quen thuộc vang lên, “Đã hoàn thành chương trình thanh trừ ký ức mang tính lựa chọn!”
Khúc Yên mở mắt ra, trước mắt đã trở về với sân cỏ ở bệnh viện.
Thần trí của cô về lại hiện thực.
Trước mắt cô, Kỷ Noãn Noãn vẫn duy trì tư thế cầm gương, ngây ngốc, nhưng trong mắt Kỷ Noãn Noãn dần hiện lên ánh sáng...
Khúc Yên mỉm cười, điều này đại biểu cho việc cô ấy đang chậm rãi tỉnh lại.
Có lẽ không phải lập tức, nhưng không bao lâu nữa sẽ hoàn toàn khôi phục.
“Noãn Noãn, hẹn gặp lại.” Khúc Yên lại một lần nữa đưa tay xoa đầu cô ấy, đứng lên chuẩn bị rời đi.
“A, cô đừng đi......” Kỷ Noãn Noãn bỗng nhiên bắt lấy tay cô.
“A?” Khúc Yên kinh ngạc ngoái nhìn, “Sao vậy?”
“Cô đừng đi......” Kỷ Noãn Noãn chỉ lặp lại câu nói kia.
Cô ấy còn chưa hoàn toàn tỉnh táo, nhưng theo bản năng lại muốn giữ Khúc Yên lại.
Hai người bọn họ một người kéo, một người chuẩn bị đi, động tác như dây dưa không dứt.
Kỷ Hàn Yên cách đó không xa đang nhìn chằm chằm lập tức chạy như bay tới, giận dữ hô: “Cô muốn làm gì? Cô đã làm gì chị gái tôi?”
Mạc Bắc Đình cùng Mạc Thanh Đại cũng chạy tới.
Khúc Yên không để ý Kỷ Hàn Yên, cúi xuống, ôn nhu hỏi Kỷ Noãn Noãn: “Sao cô lại giữ tôi? Cô có thể nói rõ lời mà, thử mở miệng nói từ từ từng câu một câu.”
“Cô đừng đụng vào chị gái tôi!” Kỷ Hàn Yên tức giận đẩy Khúc Yên ra.
Ai ngờ Kỷ Noãn Noãn đột nhiên đứng lên, đẩy Kỷ Hàn Yên ra, bảo vệ Khúc Yên ở sau lưng, khó khăn nói: “Em, em, không được, bắt nạt, cô ấy.”
“A!” Mạc Thanh Đại la lên, “Chị Noãn Noãn, chị có thể nói chuyện sao? Ông trời ơi! Anh, anh có thấy không? Chị Noãn Noãn mở miệng nói chuyện!”
Cô ấy ngạc nhiên quay đầu nhìn Mạc Bắc Đình.
“Ừ, anh nghe thấy.” Tuy trên gương mặt anh tuấn của Mạc Bắc Đình không thể hiện gì nhiều, nhưng đáy mắt cũng lướt qua sự kinh hãi.
Mấy năm qua, Kỷ Noãn Noãn chỉ có thể kêu “a a a a”, “a a a a” không có chút ý nghĩa nào, ngay cả bác sĩ thần kinh đứng đầu nước Mỹ cũng phải bó tay, một chút tiến triển cũng không có.
Hôm nay ' ca nữ ' này gặp mặt Kỷ Noãn Noãn lần đầu, chỉ tốn vài phút mà có hiệu quả lớn như vậy.
Là trùng hợp sao?
Hay là thật sự lợi hại như vậy?
“Chị ! Chị nói cái gì?!” Kỷ Hàn Yên vô cùng kinh ngạc, trừng to mắt, “Chị nguyện ý mở miệng nói chuyện phải không? Em là em gái của chị, em là Yên Yên!”
Cô ta xông lên muốn tách Kỷ Noãn Noãn với Khúc Yên ra, nhưng Kỷ Noãn Noãn lại che chở Khúc Yên, từng bước lui lại.
“Em, em...... Không được, tới......” Kỷ Noãn Noãn kiên định bảo hộ Khúc Yên.
Lúc này mặc dù trạng thái cô ấy chỉ có ba phần thanh tỉnh, nhưng trực giác lại cảm nhận được Kỷ Hàn Yên có địch ý với Khúc Yên.
Cô ấy không biết vì sao, nhưng cô ấy chắc chắn mình muốn bảo vệ Khúc Yên.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]