Editor : Nhan
Kỷ Noãn Noãn cười ngơ ngác ngây ngốc, nhận lấy tấm gương, nhìn chính mình: “A a a a...... A a a, tôi tôi tôi tôi......”
Cô ấy nói chuyện không trôi chảy, chỉ có thể phát ra đơn âm, vẫn luôn đắm chìm bên trong thế giới kỳ ảo của mình.
Khúc Yên nhìn chăm chú, kì thực là cô đang âm thầm tập trung tinh thần lực tiến vào một không gian mờ mịt.
Ở nơi này, cô gặp được linh hồn Kỷ Noãn Noãn.
“Ô ô ô!”
Kỷ Noãn Noãn ngồi xổm khóc ở trong góc, bụi gai quấn chặt quanh thân.
Điều này thể hiện rằng cô ấy đã tự nhốt mình lại và trừng phạt bản thân bằng những chiếc gai này.
“Noãn Noãn, cô đau không?” Khúc Yên nhẹ nhàng đến gần.
Kỷ Noãn Noãn ngẩng đầu, nhìn thấy cô, khóc càng lớn: “Sao cô lại tàn nhẫn như vậy, tại sao lại muốn tôi tỉnh lại?”
Khúc Yên ngồi xổm xuống, xoa đầu cô ấy, giọng nói nhu hòa ấm áp: “Cô đừng sợ, tôi tới cứu cô, tuyệt đối sẽ không miễn cưỡng cô. Kỳ thực cô tự ràng buộc chính mình, không dám đối mặt với thực tế, rất thống khổ đúng không?”
Kỷ Noãn Noãn khóc thảm thương như đứa trẻ: “Tôi cũng muốn đối mặt, muốn trở về gặp cha mẹ tôi, gặp em gái tôi, gặp anh Bắc Đình, nhưng tôi không có cách nào cả. Chỉ cần tôi vừa nghĩ tới chuyện kia...... tôi liền......”
Cô ấy tràn ngập thống khổ vùi mặt vào bụi gai, từng giọt máu chảy xuống.
Mặc dù Khúc Yên biết đây chỉ là ảo tượng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mau-xuyen-benh-kieu-nam-chu-han-lai-ghen-ti/3330646/chuong-162.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.