Trần Uyên Bác tự mình đưa Thẩm Mặc Tâm đến nơi ở trong doanh địa, sau đó mới trở lại văn phòng. Trần Khẩn rất biết điều, ngoan ngoãn ngồi trên ghế, không hề lộn xộn.
"Cha, cha gọi con đến có chuyện gì vậy ạ? Không lẽ là gọi con tới gặp vị giáo quan họ Thẩm kia đấy chứ?"
"Đúng, nếu như cô ấy có thể đồng ý thì sau này cô ấy sẽ là giáo viên của con. Con đừng coi thường cô ấy, cô ấy là cao thủ đứng thứ nhất thứ hai trong đơn vị đặc chủng đấy. Đáng tiếc người nhà không đồng ý cho cô ấy mạo hiểm nên bất đắc dĩ mới rời khỏi đơn vị đặc chủng, đến nơi nhỏ bé này của chúng ta làm giáo quan. Thật sự quá lãng phí nhân tài. Haiz... Ai bảo nhà họ Thẩm chỉ có mình cô ấy là con gái, bảo vệ đến mức không muốn cô ấy gặp chuyện không may."
"Cô ấy thật sự tài giỏi như vậy ư? Tại sao lại còn nghe lời người nhà?"
"Cô ấy không phải vì nghe lời người nhà, mà là vì thương ông nội của mình. Ông nội cô ấy tuổi tác đã cao, ông ấy lại thương người cháu gái này nhất. Trên cô ấy có hai người anh, bên dưới còn có hai người em trai, tất cả đều là quân nhân. Vào đơn vị đặc chủng là do cô ấy lén lút giấu ông nội mà đi, không ngờ vẫn bị ông nội phát hiện. Kết quả chính là hoàn toàn bị giấu đi, nhiệm vụ nào cũng không cho cô ấy tham gia. Thân thủ của cô ấy giỏi nhất trong đơn vị, nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mau-xanh-me-hoac/2978979/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.