Mọi người thấy Trần Khẩn hớn hở chạy đến trước mặt Thẩm Mặc Tâm, so với người bình tĩnh ban nãy, hiện tại nàng cười thật vô hại.
Thẩm Mặc Tâm thân mật xoa đầu nhỏ của nàng. Chuyện này thật khiến người khác mở rộng tầm mắt. Băng Sơn cũng có mặt dịu dàng như vậy ư?
Dưới ánh nhìn của đám đông, hai người cứ như vậy cùng nhau rời khỏi hội đường. Mùa đông lạnh lẽo, hai người ăn mặc mỏng manh như vậy mà ra ngoài. Thật không hổ là thầy trò.
Áo khoác quân sự và mũ dùng để ngụy trang bị Thẩm Mặc Tâm gấp lại, bỏ trên ghế. Mọi người đang suy nghĩ có nên lên lấy về làm kỷ niệm không thì thấy một người mặc quân phục lính cảnh vệ đi tới, thu dọn đồ đạc của Thẩm Mặc Tâm bỏ vào một túi lớn rồi xoay người ra ngoài.
Đúng vậy. Thẩm Mặc Tâm là cô chủ của nhà họ Thẩm, người của nhà họ Thẩm nhất định sẽ đến đây dọn dẹp giúp cô. Ây dô, thật là đáng tiếc, còn muốn mang về làm kỷ niệm đây này.
"Tiểu Khẩn, em biết tôi ở trong hội trường lúc nào vậy?" Thẩm Mặc Tâm rất muốn biết làm cách nào Trần Khẩn biết mình ở đây. Chắc chắn Trần Bá Trung sẽ không nói với nàng.
"Ở trận đấu đầu tiên của em, thời điểm chị đến xem, em đã biết ngay là chị đang ở đây." Ánh mắt chị nhìn em chăm chú đã ghi sâu trong lòng em. Chỉ cần là ánh mắt của chị, em sẽ lập tức nhận ra.
"Biết rõ tôi ở đây, tại sao lại không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mau-xanh-me-hoac/2978949/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.