Dọc đường đi, Thẩm Mặc Tâm và Trần Khẩn cũng không nói gì nữa, Trần Khẩn chỉ thỉnh thoảng trộm nhìn sườn mặt lạnh lùng kiêu ngạo của Thẩm Mặc Tâm vài lần. Khi trở lại phòng khách sạn, Thẩm Mặc Tâm đuổi Trần Khẩn đi tắm rửa trước, vừa hay cô có thể nói chuyện với Trần Bá Trung. Nếu là người khác đưa Trần Khẩn đi thì nhất định Trần Bá Trung sẽ không thả người, thế nhưng Thẩm Mặc Tâm muốn đưa đi thì ông ấy không dám nhiều lời nửa chữ.
Thẩm Mặc Tâm thuận tiện kể chuyện đã xảy ra vào buổi tối hôm đó cho Trần Bá Trung, bởi vì Trần Bá Trung cũng sẽ không rời khỏi thành phố này nhanh như vậy. Cô cần Trần Bá Trung giúp mình để ý tiến triển của tình hình, bản thân cũng không có thời gian rảnh rỗi xử lý những việc vặt này, nhưng có thể giao cho Trần Bá Trung xử lý.
Kết quả là Trần Bá Trung nghe xong: "Sao không trực tiếp đá chết luôn cho rồi, Tiểu Khẩn vẫn quá non nớt, nếu giữ lại loại người này thì sẽ chỉ tiếp tục đi gây họa cho người khác. Giáo quan Thẩm, chú sẽ xử lý chuyện này, nếu năng lực không đủ thì liệu có thể...."
"Có thể, chú cứ nói là ý của cháu, tuyệt đối không thể mang đến bất cứ phiền toái gì cho Tiểu Khẩn." Thẩm Mặc Tâm hiểu được ý tứ của Trần Bá Trung, Trần Bá Trung cũng rất thức thời mà không nói thêm gì nữa.
Thẩm Mặc Tâm cúp điện thoại xong thì vẫn đứng bên cửa sổ, sau khi nghe thấy tiếng cửa phòng tắm phía
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mau-xanh-me-hoac/2978947/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.