Chương trước
Chương sau
Edit: Lan Anh

Tiểu Trăn Trăn đã thèm bánh đường đỏ này suốt cả đường đi, thế nhưng Quách Tiện Xảo vẫn ăn một mình, chết sống cũng không cho bé một miếng, cũng may bé vẫn còn Thiết Đản ca ca tốt.

Tiểu Trăn Trăn sau khi chạy đi tìm Thiết Đản, Thiết Đản liền đem bánh Hoàng Tô trong tay nhét vào miệng muội muội.

Muội muội mình, thì tự mình sủng a!

“A Uyển ơi! Cữu mẫu với biểu muội đến rồi!” Đại bá gọi với vào phòng Du Tùng.

Mấy đứa nhỏ đều ở trong nhà, nhưng đại bá chỉ gọi mỗi Du Uyển, có thể thấy được ông coi trọng Du Uyển như thế nào.

“Ấy, đến rồi.” Du Uyển quấn tốt băng gạc cho Du Tùng xong dùng sức cột nút, chặt đến mức Du Tùng phải hít một ngụm khí lạnh.

Du Uyển thu thập bọc đồ, đi vào nhà chính chào hỏi ba người Đỗ Kim Hoa: “Cữu mẫu, Nguyệt biểu muội, Xảo nhi tiểu muội.”

Quách Tiện Xảo vẫn ăn bánh đường trong tay, căn bản không thèm để ý tới Du Uyển.

Nhưng Đỗ Kim Hoa với Quách Tiện Nguyệt nghe tiếng Du Uyển thì quay lại, không nhìn thì không sao, vừa nhìn qua, suýt chút nữa khiến mắt hai người bọn họ muốn lồi ra.

Du Uyển cả ngày chỉnh sửa đồ đạc sau khi xảy ra động đất, mặc y phục mộc mạc nhất, búi tóc cũng chải kiểu bình thường nhất, một món đồ trang sức cũng không có, chỉ dùng một cây trâm mười ba văn mua ở sạp hàng ngoài chợ.

Mặc đồ như thế này có thể coi là bỏ đi, nếu như các thôn cô khác mặc lên người thì ai cũng không muốn nhìn nhiều hơn một cái, nhưng hết lần này tới lần khác lại mặc trên người Du Uyển...

Yên tĩnh, thanh nhã, an tĩnh đứng đó cũng không thể khiến người ta bỏ qua, Đỗ Kim Hoa đã đem hết vốn từ học được từ chỗ muội phu ra sử dụng, lại phát giác nhiêu đó cũng không đủ để hình dung sự tốt đẹp của thiếu nữ đứng trước mắt này.

Cái này không phải là thôn cô, rõ ràng là một cô nương bước từ trong tranh ra.

Đỗ Kim Hoa tự xưng là người từng thấy qua việc đời, nhưng chưa từng thấy cô nương nào có khí chất bất phàm như vậy, nói tới ngũ quan của Du Uyển, không thể nói là quá tinh xảo, nhưng toàn bộ ngũ quan trên khuôn mặt trắng nõn đó lại hài hòa khó nói, khiến người ta nhìn vào có cảm giác rất dễ chịu.

Quách Tiện Nguyệt đã sớm không còn nhớ rõ Du Uyển, Đỗ Kim Hoa thì lại có ấn tượng, trong trí nhớ của bà là một cô nương đen gầy, không giống như bây giờ khiến hai mắt người khác tỏa sáng a!

Thật đúng là nữ nhi mười tám thay đổi thật lớn a!

Đỗ Kim Hoa từ trước tới nay chỉ dùng những từ này trên người nữ nhi nhà mình, cảm thấy nữ nhi nhà mình trổ mã không khác gì khuê tú trong thành, nhưng giờ khắc này bà không dám chắc chắn nữa rồi.

Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng trước mặt Du Uyển, Quách Tiện Nguyệt thực sự không xứng để được so sánh.



Không quan hệ tới quần áo, không quan hệ tới đồ trang sức, chỉ cần một ánh mắt thong dong, lúc giơ tay nhấc chân đều toát ra khí chất.

“Cữu mẫu.” Du Uyển vừa cười vừa chào hỏi.

Đỗ Kim Hoa giật mình hoàn hồn lại, thấy Du Uyển hào phóng chào hỏi bà, không khỏi trở nên hoảng hốt, nha đầu này mười năm trước còn không dám gọi người...

Thực sự là không giống...

“A Uyển a!” Trương thẩm tới cửa, “Trong nhà ta không còn hũ, muốn ướp chút rau, nhà con có còn dư cái nào không?”

Đồ ăn trong đất cái nào còn ăn được đều moi lên, cứ coi như là không có nhiều, nhưng cũng không thể ăn hết trong một hai ngày, Trương thẩm sợ để bên ngoài bị hỏng nên muốn ướp để bảo quản.

“Có Trương thẩm, thẩm ngồi đợi một lát, con đi lấy!” Du Uyển vào nhà bếp ôm hai cái bình lớn sạch sẽ ra, “Trương thẩm xem có đủ không? Không đủ thì nói con, trong nhà con vẫn còn.”

“Đủ đủ!” Trương thẩm tiếp nhận hai cái bình, nhìn thoáng qua Đỗ thị đang đứng một bên, “Đây là...”

Quách Tiện Nguyệt với Quách Tiện Xảo đã vào nhà thu dọn đồ đạc, ở ngoài nhà chính chỉ còn mỗi Đỗ Kim Hoa.

Du Uyển lên tiếng: “Đây là cữu mẫu của con!”

Trương thẩm đang muốn nói, không phải nương của con ở nơi khác sao? Hơn nữa người thân cũng đã không còn ai, chỗ nào nhảy ra cữu mẫu?

Nghĩ một lúc, Trương thẩm mới nhận ra đối phương, “A, là đệ muội của A Hương.”

A Hương là nhũ danh của đại bá mẫu.

“Đã nhiều năm như vậy, một chút cũng không thay đổi, hình như còn trẻ ra nha.” Trương thẩm nói lời khách sáo.

Đỗ Kim Hoa vốn định không muốn để ý tới Trương thẩm, nghe được câu lấy lòng này, trên mặt liền cười một tiếng: “Là Trương tỷ a? Tôi nói làm sao lại quen mắt như vậy? Mau vào nhà ngồi!”

Trương thẩm cười khoát tay: “Không cần không cần, trong nhà vẫn còn công chuyện, tôi đi trước đây!”

Lúc sau, cũng có vài thím lục tục đến nhà mượn đồ làm bếp hoặc dụng cụ, ai nhìn thấy Đỗ Kim Hoa cũng nhịn không được nói vài câu khách sáo giống Trương thẩm.

Nói lời khách sáo cũng là thật, nhưng Đỗ Kim Hoa được bảo dưỡng tốt cũng không phải là giả, bà ta không có chuyện gì làm liền lên Kinh Thành cọ nhà nhị muội bên chồng một hai bình kem dưỡng da, bôi lên trên mặt khiến da giống như trứng gà bóc.



Không phải là bà thổi phồng, mười dặm tám thôn không có phu nhân nào giữ được vẻ đẹp tuổi trẻ như bà.

Mãi cho đến khi Khương thị tới cửa, Đỗ Kim Hoa lại lần nữa bị ba ba ba vả vào mặt.

Mười năm trước Khương thị như thế nào, thì bây giờ vẫn như cũ không thay đổi, đẹp đến mức như có tiên khí thoát ra, đứng sóng vai với Du Uyển, nói là hai tỷ muội người ta cũng tin.

Mười năm tích lũy cảm giác ưu việt của Đỗ Kim Hoa, lúc này đứng trước mẹ con Khương thị, cảm giác như rơi xuống đáy...

...

Đến tối, người một nhà đều vây quanh bàn cơm.

Bề ngoài của Khương thị với Du Uyển xác thực khiến người ta kinh diễm, nhưng hai mẹ con lại ăn mặc cũ kỹ đến đáng thương, bởi vậy người Quách gia ai cũng cảm thấy Du gia không phát đạt nổi, nghĩ một chút, Du gia nghèo như vậy, chắc chắn tám phần là ăn dưa muối với rau muối.

Nhưng khi bọn họ trông thấy một bàn thịt lớn, mùi thơm thì bay khắp nơi, toàn bộ đều ngây ngốc.

Chân giò heo sốt ớt lóng lánh, thịt dê thì hồng nhuận, thịt khô thì được chưng trong dầu óng ánh, canh cá kho cùng với vài món không nhận ra được nguyên liệu, cộng thêm ít dưa cải...

Ực...

Mấy người Quách gia đồng loạt nuốt nước miếng.

Cho dù ở nhà muội phu, cũng không được ăn thịnh soạn như vậy a...

“Có lẽ là thịt lợn chết, mua được giá rẻ.” Đỗ Kim Hoa nhỏ giọng nói với Quách Đại Hữu.

Quách Đại Hữu lúc này làm sao mà quản heo chết hay sống được nữa, mùi thơm này, ngửi thôi cũng khiến ông ta chảy nước miếng, ngay lập tức cầm đũa xiên một miếng.

Nào biết đũa của ông còn chưa rơi xuống, Quách Tiện Xảo ngại đũa phiền phức, trực tiếp dùng tay bốc, trùng hợp lại bốc ngay miếng thịt dê mà ông ta nhìn trúng.

Quách Đại Hữu trừng nhị nữ nhi một cái, lại vươn đũa về một miếng thịt dê béo mập khác.

Đỗ Kim Hoa thấy hai cha con đều ăn, cũng không đoái hoài đến việc làm dáng, duỗi dài tay sưu sưu sưu gắp mấy khối mập nhất, mềm nhất của thịt dê với giò heo bỏ vào trong chén, xong việc vẫn không quên gắp phần bụng ngon mềm nhất của món cá kho, bỏ vào trong chén cho Quách Tiện Xảo.

Trong nhà xưa này đều lưu phần bụng cá cho tiểu Trăn Trăn, tiểu Trăn Trăn vốn nghĩ bụng cá là cho mình, lúc này khẩu phần của mình không còn, bé có chút khổ sở, nhưng Trăn Trăn cũng không khóc không nháo, ngoan ngoãn chờ cha nương ngồi vào bàn cơm.

Nhưng đại bá với đại bá mẫu còn chưa ngồi vào bàn, ba người nhà Quách gia giống như quỷ chết đói đầu thai bắt đầu ăn điên cuồng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.