Chương trước
Chương sau
Edit: Lan Anh

Trong nháy mắt đã tới mùng mười.

Canh bốn sáng sớm đại bá đã dậy.

Đại bá mẫu bị ông đánh thức, bất mãn lầu bầu nói: “Ông cũng không đi, dậy sớm như vậy làm gì?”

Tiêu Ngũ gia đã chỉ định là làm một món đậu hũ thúi, Du Uyển có thể làm được nên không cần làm phiền đại bá đi theo.

Sự thật là đại bá đã lén làm nhiều lần sau lưng, nhưng bất luận có làm như thế nào cũng không bằng Du Uyển, làm ra món đậu hũ siêu thối.

Đại bá bị đả kích, quyết định không cho ai phát hiện ra bí mật này, ông muốn ở trong cái nhà bếp nhỏ này, vẫn là đại bá ông lợi hại nhất!

Sớm đã phát hiện bí mật nhỏ của ông, đại bá mẫu và huynh đệ Du Phong: “...”

Đại bá mặc y phục xong xuôi, cười ha hả nói: “A Uyển muốn lên kinh, con bé làm việc xong sẽ đi thăm mấy đứa nhỏ, ta làm chút đồ ăn cho con bé mang theo!”

“Người ta thiếu chút đồ ăn đó của ông sao?” Đại bá mẫu trừng mắt nhìn, nhưng cũng nhịn xuống rồi bối rối đi theo ông xuống bếp.

Canh năm đã điểm, cuối đường chân trời đã hiện lên chút ánh sáng, nắng sớm mờ mờ xuyên qua mấy tầng mây, chiếu xuống mặt đất.

Thượng Quan Diễm ngồi trước bàn trang điểm, lơ đãng nhìn qua, lại bị ánh sáng ngoài phòng hắt vào ngói lưu ly, làm bà phải nhắm mắt lại để thích ứng.

Phương mama vội vàng kéo rèm lại.

Tiểu nha hoàn đứng sau lưng Thượng Quan Diễm, vì bà mà chọn một bộ trâm cài tóc rực rỡ.

Thượng Quan Diễm khó có ngày dậy sớm như vậy, không vì cái gì khác, hôm nay là tiệc mừng thọ của Ngụy lão phu nhân – cô mẫu của Tiêu Ngũ gia, bà muốn đi chúc thọ.

Nói đến vị Ngụy lão phu nhân này, thật đúng là một nhân vật khó lường, trước kia bà ấy để tang chồng, đến tuổi trung niên thì để tang nhi tử, chỉ còn mỗi một nữ nhi ở dưới gối.

Sau đó một đoạn thời gian không thể vượt qua nổi, bà ấy mang theo nữ nhi đến nhờ cậy họ hàng phương xa, cũng chính là ngày mùng một.

Nhưng điều khiến Ngụy lão phu nhân không ngờ tới là, nhà Tiêu Ngũ gia cũng nghèo đến mức không tưởng tượng được, cha của Tiêu Ngũ gia là người ăn chơi lêu lổng, Tiêu thị tính tình thì quá yếu đuối, không quản được chồng mình, lại có thêm một đôi nhi nữ còn nhỏ cần phải chiếu cố, căn bản không thể nuôi sống nổi cái nhà này.

Cũng may Tiêu thị nghèo thì nghèo, nhưng không chê trong nhà có thêm hai cái miệng ăn, nhưng cho dù không chê thì thực tế cái túi gạo cũng dần xẹp xuống.

Ngụy lão phu nhân đành bất đắc dĩ đi làm thêm, bà học được tay nghề rồi bắt đầu đi khắp hang cùng ngõ hẻm để kiếm tiền.

Một quả phụ lại có thể chống lên một gia đình lớn, trong đó có bao nhiêu gian khổ người thường làm sao có thể tưởng tượng được.



Có thể nói, không có Ngụy lão phu nhân, sẽ không có một nhà Tiêu Ngũ gia như bây giờ.

Tiêu cha Tiêu mẫu đã lần lượt qua đời vào mấy năm trước, Ngụy lão phu nhân định mang nữ nhi trở về nông thôn, lại bị Tiêu Ngũ gia cản lại.

Tiêu Ngũ gia vì bà ấy mà mua một tòa nhà làm phủ đệ, Uyển Chiêu Nghi vì bà mà thỉnh hoàng thượng phong cho một cái cáo mệnh, không chỉ như vậy, Uyển Chiêu Nghi còn đưa nữ nhi của bà vào trong cung để nhận giáo dưỡng.

Như thế thì Ngụy lão phu nhân cũng không thể nhắc đến việc hồi hương nữa, triệt để ở lại Kinh thành.

“Phu nhân, Nhị gia đã chuẩn bị xe ngựa tốt.” Một nha hoàn nhị đẳng vén rèm lên, nhẹ giọng bẩm báo.

*Nhị gia: Tiêu Chấn Đình- Đại Nguyên soái, chồng sau của Thượng Quan Diễm. Chồng trước của Thượng Quan Diễm là Yến vương gia – ba của Yến Cửu Triêu.

Nha hoàn mới tới chọn một cây trâm hình khổng tước, phách lối nói: “Để cho ngài ấy đợi đi!”

Phương mama trừng tiểu nha hoàn một cái.

Tiểu nha hoàn bĩu môi: “Phu nhân trước kia cũng là để cho Nhị gia chờ mà...”

Thượng Quan Diễm nâng cây trâm trên búi tóc, nhìn bản thân trong gương đồng nói: “Hôm nay, thật đúng không nên để cho ngài ấy chờ!”

“Nhị gia từng nói Nhị phu nhân là quan trọng nhất!” Tiểu nha hoàn vô cùng cứng đầu nói.

Thượng Quan Diễm soi soi mình trong gương, đeo khuyên tai lên: “Không nên nói nữa!”

Hôm nay là thọ tiệc của Ngụy lão phu nhân, Thượng Quan Diễm còn thiếu bà ấy một đại nhân tình, tất nhiên không thể làm yêu ở thọ yến.

Tiểu nha hoàn hầu hạ Thượng Quan Diễm lên xe ngựa.

Sau khi đến Ngụy phủ, nam khách thì đi qua chỗ Tiêu Ngũ gia, nữ quyến thì được dẫn vào Tịch Xuân các trong nội trạch, duy chỉ có Thượng Quan Diễm được quản sự mama tươi cười mời đến phòng riêng của Ngụy lão phu nhân.

Một bên khác, xe ngựa của Du gia cũng tới Ngụy phủ.

Đại bá không có tới, chỉ để Du Phong với Du Tùng đến đây làm trợ thủ cho Du Uyển.

Du Uyển cõng một bao quần áo, ôm một cái bình nhỏ nhảy xuống xe ngựa, hai người Du Phong đem nguyên liệu nấu ăn trong cái gùi với cái bình chuyển xuống.

Cái bình được bịt vô cùng kín, ngửi không ra được mùi bên trong, so sánh với sơn hào hải vị được đưa ra ra vào vào bên cạnh, cái gùi với hủ đất nhìn có hơi keo kiệt.

Thủ vệ với gã sai vặt nhìn bọn họ nửa ngày, không hiểu bọn họ tới đây làm gì, thẳng đến khi Du Uyển đưa ra thiếp mời của Tiêu Ngũ gia, gã sai vặt mới ý thức được ba người trước mắt là đầu bếp do Tiêu Ngũ gia mời tới.

Có vết xe đổ của Bạch gia, lần này lên kinh ba người đều thay y phục mới, mặc dù vẫn là một thân áo vải nhưng so với lúc trước dễ nhìn hơn nhiều, nhưng... có vẻ hơi trẻ tuổi so với nghề đầu bếp.



Bất quá Tiêu Ngũ gia đã nói, người nấu là một cô nương trẻ tuổi.

Gã sai vặt thu thiếp mời, làm một động tác tay hướng vào trong phủ nói: “Mời đi qua bên này.”

Ba người đi vào trong phủ.

Bỗng nhiên sợi dây đang đeo trên lưng Du Tùng bị lỏng, có lẽ là một bên dây bị đứt, cái sọt bị nghiêng qua một bên, khoai lang và củ cải nước đều rơi hết ra, lăn đầy trên đất.

Du Tùng vội vàng khom người đi nhặt, do nhặt quá gấp nên không chú ý tới chiếc xe ngựa trước mặt.

Trên xe ngựa có một nha hoàn nhảy xuống, lại đúng lúc đụng phải Du Tùng.

Du Tùng thật vất vả mới nhặt xong thì lại bị đụng rơi lần nữa, mà cái hộp trong tay nha hoàn kia cũng bị đánh rơi.

Nắp hộp ba một tiếng, điểm tâm rớt đầy đất.

Nha hoàn biến sắc: “Ai nha đồ của ta!”

Du Tùng ngây ngẩn cả người.

Du Phong với Du Uyển chạy tới.

Nha hoàn giận nhưng không có chỗ phát tiết nói: “Nhìn xem việc tốt ngươi làm kìa! Ta thật vất vả mới đem được đến đây! Bây giờ lại bị ngươi đụng rơi hết! Lần này hay rồi, tiểu thư nhà ta sẽ mắng ta chết.”

Du Tùng nhìn một chút thầm nói: “Không phải tất cả đều tốt sao? Nhặt lên là được mà!”

“Nhặt, nhặt lên?” Nha hoàn kia quả thật muốn giận sôi gan, bẩn hết rồi, còn có thể nhặt lên ăn sao?

Du Tùng tự biết mình đuối lý, cúi đầu không dám cãi cọ với nàng ta.

Du Uyển nhìn chỗ điểm tâm kia một chút, mở túi quần áo ra, bước lên nói với nha hoàn:”Xin lỗi vì đã làm rơi điểm tâm của cô nương, ở đây ta cũng có không ít điểm tâm, là đại bá ta tự làm, ông ấy từng là đầu bếp trong kinh, tay nghề rất tốt, ngươi nếm thử xem có được không?”

Những món điểm tâm này là đại bá làm cho mấy tiểu bánh bao, mùi vị vô cùng tốt, kiểu dáng cũng thập phần tinh xảo, Du Uyển tin rằng không thua kém gì hộp điểm tâm bị rớt kia.

Nếu nàng ta thích thì lấy hai hộp bồi thường, còn nếu không thì chỉ có biện pháp thương nghị để bồi thường bằng cách khác.

Nào biết nàng ta nhìn cũng không nhìn...

“Đại bá của ngươi là cái thá gì? Có thể so với Đỗ nương tử sao?”

Nha hoàn kia phất tay một cái, đem toàn bộ điểm tâm trong tay Du Uyển hất xuống đất.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.