CHUYỂN NGỮ: THƯỢNG QUAN PHƯỢNG VŨ
BIÊN TẬP: HIÊN VIÊN DẠ NGUYỆT
Nước biếc, lá vàng, hoa cúc vàng, nhạn bay về phía nam.
Thì ra đã cuối mùa thu.
Trên sân phơi của nông trang, hạt thóc vàng óng dưới ánh mặt trời phát ra màu vàng sáng rọi thông thường.
Gà gáy chó sủa, từng tiếng lọt vào tai.
Năm tháng tĩnh lặng kiếp này bình an.
Trong nháy mắt, Trần Nặc đột nhiên muốn kiếp sau cứ trôi qua như vậy.
Không màng danh lợi, khiêm tốn.
Cuộc sống cứ nhàn nhạt như thế.
Vợ Vương Ngũ ôm Tiểu Vương Ngũ phơi nắng ở trong sân.
Tâm Trần Nặc vừa động đi đến gần trêu chọc, chơi đùa với Tiểu Vương Ngũ.
Tiểu Vương Ngũ cười hì hì nắm lấy đầu ngón tay Trần Nặc trực tiếp cho vào miệng vù vù mút vào.
Không thể không nói tiểu tử này rất có thiên phú… Mới bao nhiêu tuổi đã biết trêu chọc mỹ nhân như thế nào rồi…
Nhìn thấy bộ dạng Tiểu Vương Ngũ mập mạp có khuôn mặt nhỏ nhắn, Trần Nặc nhớ tới Trần Thính.
Thời điểm Trần Thính còn trong tã lót cũng thật là đáng yêu, đáng tiếc lúc còn rất nhỏ nó đã phải rời xa mẫu thân và ta
…
Hai người ngồi chơi với nhau một lúc, vợ Vương Ngũ nói: “Trần cô nương, năm nay cô cũng mười sáu mười bảy rồi đúng không? Muốn đại tẩu giới thiệu cho cô một nhà chồng không? Có người nói Ngô nhị ca cách vách có bộ dạng đẹp người lại phúc hậu, cửa nhà hắn đã bị bà mối đạp nát….”
Ngô nhị ca?
Trần Nặc nghĩ mãi mới nhớ.
Chính là nam nhân mỗi ngày ở cửa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mau-than-noi-nam-nhan-khong-dang-tin/1213930/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.