CHUYỂN NGỮ: THƯỢNG QUAN PHƯỢNG VŨ
BIÊN TẬP: HIÊN VIÊN DẠ NGUYỆT
Ánh sáng trên đỉnh núi trong suốt xuyên qua khiến tâm cũng cảm thấy lạnh, Vi Tiểu Bảo kéo ta thoát ra khỏi đám người, dừng ở một cái cầu thang trước khán đài.
“Chúng ta đi lên lầu ~~~”
Nói xong Vi Tiểu Bảo túm ta đi lên.
Ta thất tha thất thểu bước sát theo hắn, dừng lại ở chỗ rẽ cầu thang.
“Sao lại không đi nữa?”
Nhìn sang bên cạnh là thấy một bộ răng đều tăm tắp
Ta thật buồn bực…
Tại sao người này lại cao như vậy chứ! Ta ngẩng đầu lên cũng chỉ nhìn thấy răng hắn!
Ta đi lên thêm hai bậc cầu thang mới miễn cưỡng nhìn thấy ánh mắt của hắn.
Ta nhìn Vi Tiểu Bảo vẫn không hiểu gì, ta nói: “Trên răng ngươi vẫn dính rau kìa”
Vi Tiểu Bảo rùng mình một cái, che miệng, phồng má lên, một lúc mới mở miệng ra cười: “Còn nữa không?”
Ta ra vẻ nghiêm túc đánh giá hàm răng của hắn một lúc rồi nói: “Hết rồi”. Sau đó xoay người đi lên lầu
Vi Tiểu Bảo sững sờ một lúc rồi vội vàng đuổi theo.
Khán đài này thật sự…quanh co, xiêu xiêu vẹo vẹo, thật không biết người thiết kế nơi này để đầu óc ở đâu nữa
Ta và Vi Tiểu bảo rẽ trái rẽ phải trong hành lang đến mức đầu cũng muốn hôn mê.
Sau đó ở một chỗ rẽ ta đụng phải người đi phía trước!
Người nọ vừa mở miệng liền nói câu: “Mẹ, mắt ngươi để trên đỉnh đầu sao?”
Ta xoa xoa cái mũi bị đụng thầm nghĩ ai mà lại không có tố chất như vậy,ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mau-than-noi-nam-nhan-khong-dang-tin/1213914/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.