“............”
Mẫu thân sắc mặt chán ngắt, đột nhiên vung tay lên.
Một đám bột phấn trắng ồ ạt khuếch tán trên không trung.
Ta trong lòng lạnh lẽo, vừa muốn gào lên: mẫu thân cái thứ người đang tung ra là bột mỳ thì người đã nhanh chóng nhấc ta từ dưới đất phóng lên trời.
Mẫu thân chạy thật sự nhanh, cây ơi, người ơi, nhà ơi cứ thế mà phần phật bị hai người bọn ta vứt lại phía sau.
Mẫu thân khẩn trương là vậy, thế nhưng lại không nhìn thấy rằng Lâu Trụy đang nhàn nhã dùng khinh công chạy song song cùng chúng ta.
Ta rất muốn nhắc nhở nàng một chút, tiếc rằng tốc độ của nàng quá nhanh, khiến ta đầu váng mắt hoa nói chuyện không nổi.
Chạy được khoảng một dặm, mẫu thân mới thoáng như từ trong mộng tỉnh lại.
Phía sau ba người chúng ta bốc lên một mảnh lớn tro bụi.
Run run rẩy rẩy quay đầu lại, mẫu thân không thể tin nổi nhìn Lâu Trụy: “Ngươi………..Vì sao vừa rồi không ngã xuống………..??”
Lâu Trụy khí định thần nhàn vỗ vỗ bụi đất trên người, ánh mắt sáng ngời nhìn mẫu thân: “Trần Thiên Ngữ, nàng nghĩ rằng ta vẫn còn là cái tên Lâu Trụy mười ba năm trước bó tay chịu thua với mê dược của nàng sao?”
Mẫu thân sắc mặt trắng bệch, hoàn toàn mất đi vẻ mặt vênh váo hất hàm sai khiến ta lúc trước.
Ta vỗn định không đếm xỉa tới, nhưng nhìn đến bộ dạng đáng thương của mẫu thân, tự nhiên sinh ra đồng tình.
Ta kéo tay Lôi Trụy, nói: “Lâu Trụy phụ thân, hôm qua con ở Giang gia khách điếm nếm thử rượu nếp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mau-than-noi-nam-nhan-khong-dang-tin/1213912/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.