Chương trước
Chương sau
Tư Không Cảnh nói chuyện phiếm với sư phụ vài ba câu, ta liền cảm thấy có điều không ổn.
Mùi hương này.
Ta khịt khịt mũi, lập tức cảnh giác.
Mê dược!
Vội vàng nín thở, ta nhìn về phía sư phụ và Tư Không Cảnh
Hai người họ vẫn đang trò chuyện, như thể không có gì khác thường
Chẳng lẽ......
Nghĩ ngợi một lúc, ta liền chớp chớp mắt, nghiêng đầu, giả vờ ngất xỉu, ngã xuống ghế.
Tư Không Cảnh và sư phụ bỗng ngừng nói chuyện.
Một lát sau, một bàn tay lật lật mí mắt ta.
Trong lúc ti hí mắt, ta nhìn thấy vẻ mặt dè chừng của Tư Không Cảnh.
“Lão nhân, nha đầu này và Giang tiểu tử đều đã trúng mê dược.”
Tiếng chạm bàn vang lên nho nhỏ, có vẻ tên Tư Không Cảnh đã quay lại ngồi xuống ghế.
Ta không lên tiếng, duy trì tư thế bị hôn mê.
Lúc còn tỉnh táo, ta nghe sư phụ cất lời:” Nha đầu kia nhiều quỷ kế, chúng ta cần phải cẩn thận.”
Ông vừa dứt lời, huyệt Thái Dương đã bị điểm trúng!
Một giây trước khi ngất thật, ta đã đem cả nhà tên Tư Không Cảnh sỉ vả mấy lần.
Từ thời Bàn Cổ khai thiên lập địa đến người vô tội Tư Không Tuần.
Ta x!
Đến khi ta tỉnh lại thì đã là nửa đêm
Nô tỳ đứng đợi bên giường đỡ ta ngồi dậy, ta phát hiện trước mắt sao Kim lóe ra.
...... Chợt lóe chợt lóe sáng trong suốt, đầy trời đều là sao ánh nhỏ......
Sư phụ ngài xuống tay ác thật đấy!
Vừa uống bát thuốc tiểu nha hoàn mang tới, tự nhiên ta nghĩ đến một câu nói
“Trứng rồng lại nở ra rồng, liu điu lại nở ra dòng liu điu”
Câu này đúng là hay lắm!
Thiết nghĩ cũng chỉ có sư phụ vừa tà ác lại ngoan độc, đã thế còn đanh đá chua ngoa mới sinh ra được tên yêu nghiệt Tư Không Cảnh tâm lý biến thái nhường kia.
Chí lý đấy!
Vì uống hết bát thuốc không ngủ được nên ta đứng dậy đi dạo quanh biệt viện Giang gia.
Mây mơ trăng tỏ, gió mát thổi qua như có như không
Không khí vấn vương mùi hoa quế, tự nhiên ta nhớ đến mưa hoa quê đêm hôm trước, bao nhiêu buồn bực trong lòng nhất thời tan biến hết thảy.
Hừ một tiếng, ta xuyên qua từng tán lá hồng đi vào bên trong
Bất tri bất giác, đã đi được hơn nửa đường.
Càng tới gần, âm thanh múa kiếm truyền đến bên tai càng rõ.
Ta bỗng thấy tò mò
Ôi đây là, gà còn chưa dậy, hắn đã múa kiếm sao......
Tiến dần về hướng âm thanh truyền tới, ta nhìn thấy Tư Không Cảnh một thân trường bào màu tím nhạt đang đứng múa kiếm dưới gốc sồi xanh
Góc áo bay bay, tựa như cánh hạc cô đơn bay về phía chân trời.
Từng chiêu kiếm múa ra, càng hiện rõ dáng người cao ngất của hắn.
Nhìn thấy dáng người đẹp đến mức Triệu Phi Yến cũng phải tức chết kia, ta nghĩ dùng chiêu này mà mê gái quả đúng là hiệu nghiệm, bèn cắn cắn cái khăn nhỏ trong tay  ——
*Triệu Phi Yến: Triệu Phi Yến (chữ Hán:  趙飛燕, 32 TCN – 1 TCN),còn gọi là Hiếu Thành Triệu hoàng hậu ( 孝成趙皇后),là hoàng hậu thứ 2 của Hán Thành Đế triều đại nhà Hán. Nàng là một mỹ nhân nổi tiếng trong lịch sử Trung Quốc với dung mạo xinh đẹp tuyệt thế, cùng em gái là Triệu Hợp Đức đã làm khuynh đảo hậu cung của Hán Thành Đế. Hai chị em được các sử gia ví là Hồng nhan họa thủy ( 红颜祸水)
Yêu nghiệt! Yêu nghiệt!Đúng là yêu nghiệt!
Trong lúc lòng ta còn đang ngổn ngang trăm mối, thình lình trường kiếm trong tay tên Tư Không Cảnh bay ra, sượt qua hai bên má, rơi xuống sàn nhà cẩm thạch kêu leng keng một tiếng.
Lau mồ hôi lạnh, ta nổi giận: “Ngươi muốn cợt nhả tỏ ra đẹp trai cũng không cần đùa với ta! Ta là một đóa hoa tươi kiều diễm chưa có mĩ nam đến hái mà ngươi định để ta chết dưới mũi kiếm của mình sao!”
“Không phải là vẫn chưa đâm trúng muội à?” Tư Không Cảnh bày ra cái mặt vô sỉ ngoắc ngoắc ta: “Tiểu Nặc, lại đây nói chuyện với ca ca đi”
“Còn lâu!”  Ta không tới …, cong miệng: “Không nhớ những gì các người làm với ta sao?”
“Muội giận à?”Tư Không Cảnh đi đến bên cạnh, bẹo má ta một cái: “Muội còn nhỏ, chuyện này muội không hiểu đâu”
Ta dùng sức đẩy tay hắn ra: “Thúi lắm!”
Hắn cười cười lại đưa tay lên: “Tiểu Nặc ~~”
Ta lại quát: “Cút!”
Tư Không Cảnh trong lòng thương tâm: “Tiểu Nặc sao muội có thể đối xử với ta như vậy ~~~MỚI LOẠN ĐÃ BỎ ~! Muội có biết muội nói như vậy ~~ lòng sẽ ~~ đau quá đau quá ~~~  ôi ~~”
Liếc mắt nhìn hắn một cái, ta cười lạnh: “Tan nát cõi lòng thì ngươi đi mà gáo rú lên đi, diễn trò nhăng cuội ở đây ta không thèm xem đâu.”
Không ngờ Tư Không Cảnh lại cười: “Hoá ra là giận ta thật à?”
“Hừ!”
“Vậy muội muốn ca ca làm gì cho muội bớt giận nào?  Chịu đòn nhận tội? Roi thép tự ngược?”
“Dùng nến!”
Tư Không Cảnh lạnh sống lưng: “Tiểu Nặc, muội độc ác thật đấy….”
“Quá khen.”
Tư Không Cảnh nhìn ta trầm mặc, giọng đầy dụ dỗ: “Vậy muội…..có muốn nghe chuyện của Trần Thiên Ngữ không?”
“Có chứ!”
Đúng là miệng nhanh hơn não. Vừa dứt lời liền hận không thể cắn lưỡi của chính mình.
Tư Không Cảnh làm ra vẻ người nhỏ mà còn dám cùng ta đấu trâu x hò hét, nói: “Vậy chúng ta qua bên kia ngồi xuống nói chuyện nhé”
Ta cũng lười cùng hắn so đo, nên để mặc cho hắn nắm tay ta dắt đến thềm đá trước tiểu viện ngồi xuống.
Ngước nhìn ánh trăng, Tư Không Cảnh trưng ra vẻ mặt thâm trầm, từ từ mở miệng: “Cái hồi mà ta bắt đầu hiểu chuyện ấy, Trần Thiên Ngữ đã ở trong Thiên Lôi giáo rồi…..... Nhưng mà thân phận của tỷ ấy, ta lại mờ tịt. Là một kẻ khiến người khác khó hiểu......Ta hỏi qua ông già nhiều lần rồi mà ông ấy không chịu hé răng lấy nửa lời.”
Ta xen ngang: “Ông ấy thật đáng ghét!”
“….Ừ đúng đấy”
Sau một hồi đả kích lão sư phụ chả có tình người gì lại thêm tâm lý biến thái, Tư Không Cảnh tiếp tục: “Trần Thiên Ngữ hơn ta 8 tuổi, nên cùng đại ca ta hưởng nền giáo dục của nội giáo”
“Nội giáo?”
“Hủ Chi thần giáo đó. Ông ấy là một trong Tứ đại trưởng lão của Hủ Chi thần giáo mà.”
“Ồ.” Chả trách tâm lý vặn vẹo như thế
“Bởi vì bọn ta không cùng học chung nên ta cũng không biết hết nhiều về tỷ ấy đâu,, chỉ biết là một nữ nhân vừa hào phóng lại thiếu đầu óc......”
“Nói mẫu thân hào phóng thật sự là cất nhắc nàng, nàng chính là kiểu người vô tổ chức suốt ngày chạy chỗ nọ phóng chỗ kia, chẳng ra làm sao......” Ta chấn chỉnh lại cho Tư Không Cảnh.
“...... Được rồi......” Tư Không Cảnh gật đầu xem như đồng quan điểm với ta ta: “Khi đó Hủ Chi thần giáo giấu diếm nuôi dưỡng ước vọng phải thống nhất giang hồ nên dạy cho Trần Thiên Ngữ và đại ca ta một thân công phu ngoan độc. Ai ngờ là Trần Thiên Ngữ không gánh nổi, nên chạy trốn ra bên ngoài......”
“Vậy...... Còn những người khác là ai?”
“Bọn họ? Chính là Giang Cung Li – cha của Giang tiểu tử, đại ca của ta Tư Không Cửu cùng với những đứa con khác của cán bộ cấp cao trong nội giáo......”
“Con em cán bộ cao cấp à......”
Ừ, mỗi người bọn ta đều có lai lịch rõ ràng, chỉ mỗi Trần Thiên Ngữ là không......”
Ta nhíu mi.
“Này này.” Ta kéo tay Tư Không Cảnh: “Ngươi nói xem liệu mẫu thân có phải là con gái riêng của sư phụ không nhỉ?”
“............” Tư Không Cảnh sững người: “Chắc không đến mức đó đâu…..”
“Sao lại không?!” Ta phân tích: “Ngươi xem sư phụ cứ ấp a ấp úng lúc nói chuyện này, lại còn đưa mẫu thân vào cái lớp huấn luyện đặc biệt kia nữa chứ. Đó không phải biểu hiện bao che thì là gì??”
Tư Không Cảnh ngẫm nghĩ,, lắc đầu: “Tuyệt đối không phải. Phụ thân đối với Trần Thiên Ngữ luôn luôn chẳng nóng chẳng lạnh, không giống thái độ của một phụ thân nên có.”
“Sư phụ là người kì quặc, sao có thể dùng hiểu biết thông thường để đoán được.”
“............”
Vấn đề này đôi ta thảo luận một hồi, cứ phủ quyết hết ý nghĩ này đến ý nghĩ khác.
Sau đó, ta lại cả gan phán đoán: “Ngươi nói mẫu thân của mẫu thân, cũng chính là bà ngoại của ta đấy, có phải là người trong mộng của sư phụ không? Sau đó sư phụ vĩ đại vì người yêu mà thu nhận, yêu thương mẫu thân?”
Mặt Tư Không Cảnh đen lại: “Tiểu Nặc à….”
“Gì?”
“Ta cảm thấy trí tưởng tượng của muội còn kinh khủng hơn cả đám tiểu thuyết lậu bày bán trên phố......”
“............”
Sau đó bọn ta nói đi nói lại nói đến cả một đống chuyện khác nữa...... Nói xong thì ta dựa vào Tư Không Cảnh ngủ......
Khi tỉnh lại phát hiện Tư Không Cảnh cũng đang nằm ngủ cạnh ta
Nằm ở bên trong giường, ta không muốn đánh thức hắn, nên đành nằm lại xuống gối ngắm nhìn khuôn mặt Tư Không Cảnh.
Tỉ mỉ quan sát một hồi, ta bắt đầu thấy bất mãn
Cái tên này dáng vẻ ma mị quá đấy! Nam nhi mà so với nữ nhân còn diêm dúa lẳng lơ chẳng kém thì làm được gì chứ
Cơ mà lúc hắn im lặng trông thật đáng yêu ^_^
Ngẫm nghĩ thế nào ta vươn tay định sờ sờ mặt Tư Không Cảnh, ai ngờ lại bị hắn bắt được
Vẻ mặt cười cười, Tư Không Cảnh nói: “Tiểu Nặc, muội định làm gì ca ca thế?”
Một tiếng vang lên trong đầu ta, ta cảm giác như mặt mình đang nóng cháy bừng bừng
Ba chân bốn cẳng ta bò xuống giường, cũng không quên đạp cho tên Tư Không Cảnh kia một cước
Quay lại làm cái mặt quỷ với tên Tư Không Cảnh đang ôm chỗ đau, ta vui vẻ đẩy cửa đi ra ngoài.
Lúc đi qua hòn non bộ, bỗng một người từ trên nhảy ra, bịt miệng ta lại kéo về phía sau
Ta lập tức phản ứng, không chần chừ cắn mạnh xuống
Người đó giật tay lại
Thế này mà cũng đòi đến bắt cóc ta sao!
Ta khinh bỉ, nhưng đến lúc xoay người, nhìn thấy 1 nữ nhân mặc bộ quần áo đỏ thẫm, ta chẳng dám ho he thêm nữa, khoé miệng giật giật:
“Mẫu thân, sao người lại tìm đến được đấy thế….?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.