Tư Không Cảnh nói chuyện phiếm với sư phụ vài ba câu, ta liền cảm thấy có điều không ổn.
Mùi hương này.
Ta khịt khịt mũi, lập tức cảnh giác.
Mê dược!
Vội vàng nín thở, ta nhìn về phía sư phụ và Tư Không Cảnh
Hai người họ vẫn đang trò chuyện, như thể không có gì khác thường
Chẳng lẽ......
Nghĩ ngợi một lúc, ta liền chớp chớp mắt, nghiêng đầu, giả vờ ngất xỉu, ngã xuống ghế.
Tư Không Cảnh và sư phụ bỗng ngừng nói chuyện.
Một lát sau, một bàn tay lật lật mí mắt ta.
Trong lúc ti hí mắt, ta nhìn thấy vẻ mặt dè chừng của Tư Không Cảnh.
“Lão nhân, nha đầu này và Giang tiểu tử đều đã trúng mê dược.”
Tiếng chạm bàn vang lên nho nhỏ, có vẻ tên Tư Không Cảnh đã quay lại ngồi xuống ghế.
Ta không lên tiếng, duy trì tư thế bị hôn mê.
Lúc còn tỉnh táo, ta nghe sư phụ cất lời:” Nha đầu kia nhiều quỷ kế, chúng ta cần phải cẩn thận.”
Ông vừa dứt lời, huyệt Thái Dương đã bị điểm trúng!
Một giây trước khi ngất thật, ta đã đem cả nhà tên Tư Không Cảnh sỉ vả mấy lần.
Từ thời Bàn Cổ khai thiên lập địa đến người vô tội Tư Không Tuần.
Ta x!
Đến khi ta tỉnh lại thì đã là nửa đêm
Nô tỳ đứng đợi bên giường đỡ ta ngồi dậy, ta phát hiện trước mắt sao Kim lóe ra.
...... Chợt lóe chợt lóe sáng trong suốt, đầy trời đều là sao ánh nhỏ......
Sư phụ ngài xuống tay ác thật đấy!
Vừa uống bát thuốc tiểu nha hoàn mang tới, tự nhiên ta nghĩ đến một câu nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mau-than-noi-nam-nhan-khong-dang-tin/1213908/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.