Chương trước
Chương sau
Mẫu thân đã từng nói rằng càng là người khiêm tốn thì lại càng thâm sâu khó lường.
Cho nên thời điểm khi lão đầu âm trầm này chậm rãi, thong thả bước đến trước mặt ta đã làm cả người ta nổi đầy da gà.
Ta ở Ngũ Lương phái lâu như vậy ngay cả bác gái quét tàn hương trong miếu cũng để ý đến nhưng lại không chú ý đến lão đầu này!
Quá sơ suất!
Đêm lạnh như nước, ánh trăng lạnh lẽo.
Liễu Ngâm Tiếu đứng đằng sau ta không nói một lời.
Ánh mắt lão đầu lạnh lẽo như hàn băng nhìn chằm chằm ta, làm da đầu ta tê dại.
Xa xa, thỉnh thoảng truyền đến tiếng kêu của một hai con ếch.
Trong không khí căng thẳng tựa hồ như có vật gì đó đang chờ sức phát động.
“Tiểu Nặc, đã trễ thế này sao ngươi lại đi tới đây vậy?”
Thất Tịch ôm A Hoàng đứng ở cửa viện. A Hoàng thấy ta lập tức nhảy khỏi ngực của Thất Tịch, chạy như bay đến nằm cạnh chân ta cái đuôi không ngừng lắc lắc.
“Ồ, La gia gia người còn chưa ngủ sao?”
Thấy lão đầu lạnh lùng kia, Thất Tịch có chút nghi hoặc hỏi
“Thất Tịch, bọn họ là bằng hữu của cháu sao?”
Lão đầu họ La vẫn giữ thái độ lạnh lùng hỏi
“Vâng!” Thất Tịch kéo tay của ta nói: “Hơn nữa tiểu Nặc đã từng là khách được ngủ cùng phòng với Hứa Lâm sư thúc.
Ta nghe thấy  Thất Tịch nói như vậy lập tức bị sặc nước miếng…
Khụ Khụ khụ, Thất Tịch sao ngươi có thể nói như vậy…
“Các ngươi hãy nhanh chóng đi đi, chuyện hôm nay ta không truy cứu nữa.
Lão đầu lạnh lùng phất tay một cái liền biến mất trong bóng đêm.
Thời điểm cùng Thất Tịch, Liễu Ngâm Tiếu và A Hoàng rời khỏi đây ta đã ra một quyết định.
Ngày mai nhất định ta phải đến gặp lão đầu này!
“Thất Tịch ngươi tỉnh lại lúc nào vậy?”
Ta vuốt lông cho A Hoàng vừa đi vừa hỏi Thất Tịch.
“Thật may là ta uống ít, nếu không thì ta sẽ ngủ đến lúc ngươi bị La gia gia dùng cây chổi đập chết mới dậy” Thất Tịch vừa nói vừa chỉ chỉ Liễu Ngâm Tiếu hỏi: “Hắn là ai vậy?”
Ta còn chưa kịp mở miệng Liễu Ngâm Tiếu đã lịch sự nho nhã vái chào một cái, tự giới thiệu mình trước: “Tại hạ là Liễu Ngâm Tiếu, có lẽ  tổ tiên ngày xưa đã tích đức nên bây giờ mới may mắn được biết cô nương”
“Ngươi chính là hái hoa tặc Liễu Ngâm Tiếu sao?” Thất Tịch nhìn Liễu Ngâm Tiếu từ trên xuống dưới: “Dáng dấp cũng tạm được, cũng khó trách những tiểu thư kia vì ngươi tìm đến cái chết.”
Nghe vậy dường như Liễu Ngâm Tiếu dở khóc dở cười, hồi lâu sau mới trả lời:
“…Cô nương quá khen…”
Bỏ Liễu Ngâm Tiếu qua một bên ta cùng với Thất Tịch lại bắt đầu nói chuyện với nhau.
“La lão đầu kia có phải rất lợi hại không Thất Tịch?”
“Không biết, hắn rất thần bí, nghe nói đã bảo vệ hầm rượu của Ngũ Lương phái vài chục năm nay rồi”
“Vậy tại sao ngươi biết hắn?”
“Ta thường xuyên giúp các đại nương mấy việc lặt vặt tại phòng bếp, hay đến nơi này lấy rượu gia vị. Lâu ngày nên biết La gia gia”
“À…”
“Tiểu Nặc ngươi có ý kiến gì không?”
“Không có gì, ta chỉ cảm thấy lão đầu này không đơn giản thôi”
“Có lẽ là như vậy. Nhưng hắn không có giá trị để bát quái nên ta chẳng muốn chú ý đến hắn”
“…”
Thất Tịch ở Ngũ Lương phái giao thiệp rất rộng, mang theo một người lạ như Liễu Ngâm Tiếu đi lại mà cũng không bị làm khó dễ.
Đưa Liễu Ngâm Tiếu đến cửa Ngũ Lương phái trời đã gần sáng.
Đi một chuyến đến đây mà không có thu hoạch gì Liễu Ngâm Tiếu cũng không nổi giận, thần thanh khí sảng vẫy tay với chúng ta một cái nói: “Sau này gặp lại” rồi bay đi rất nhanh
Sau đó, ta với Thất Tịch quay về phòng ngủ bù!
Tỉnh dậy mặt trời đã ngả về tây.
Ta mặc quần áo, đi giầy tử tế, cho tiểu Bạch ăn một chút cải trắng, cho A Hoàng ăn xương no nê, sau đó liền chạy đi tìm La lão đầu đó.
Dọc theo đường đi đối phó với tiếng gọi của người xung quanh, trong nháy mắt ta đã chạy được hơn một nửa Ngũ Lương phái.
Lại đi qua mấy ngã rẽ thì ta đã đến hầm rượu, ở đó ta nhìn thấy Tề Ngôn.
Tề Ngôn trốn phía sau một cây đại thụ, thò đầu ra không biết đang nhìn gì.
Ta thấy tò mò liền rón rén đi tới đằng sau cây cổ thụ.
Đứng ở sau lưng Tề Ngôn nhìn theo ánh mắt của hắn, ta nhìn thấy nữ nhân  lần trước nói chuyện  với Tề Ngôn ở ngoài nhà của Hứa Lâm.
Nữ nhân kia đang cầm một thanh kiếm vạch trên mặt đất.
Không múa kiếm, cũng không khiêu vũ, nữ nhân này có cái gì đẹp mắt sao?
Khó hiểu.
Mặc dù ta cảm thấy cảnh tượng này không đẹp mắt, nhưng Tề Ngôn vẫn ngu ngốc đứng nhìn như vậy cho đến khi một người khác đến gọi nữ nhân kia đi.
“Haizz…”
Tề Ngôn thở dài một hơi, quay người nhìn thấy ta đứng ngay đằng sau, hắn trợn to mắt giật mình nhìn ta:
“Tiểu…tiểu…Tiểu Nặc sao cô lại ở đây?”
“Nữ nhân kia có gì đẹp mắt sao?” Ta tránh người sang bên cạnh nhìn hắn “Nữ nhân kia không xinh đẹp bằng ta”
Tề Ngôn đột nhiên đỏ mặt: “Cái đó…cái đó…Tiểu Nặc ta có việc phải đi trước đây!”
Nói xong, người luôn chú trọng lễ tiết như Tề Ngôn còn quên cả hành lễ, vội vàng hấp tấp chạy đi.
Miệng ta méo xệch, tiếp tục bộ dạng xun xoe đi tìm lão đầu.
La lão đầu không có ở đây.
Nói chính xác là La lão đầu làm bộ không có ở đây.
Không nên hỏi ta vì sao biết hắn làm bộ không có ở đây, đây là trực giác của nữ nhân.
Hiện tượng này lần nữa chứng minh lời nói của mẫu thân ta luôn luôn là chân lý.
Nam nhân thường thích giả bộ, ngươi càng đòi hỏi thì hắn lại càng muốn giả bộ.
Mặc dù La lão đầu là người từng trải nhưng cuối cũng vẫn là nam nhân.
Vì vậy La lão đầu hãy tiếp tục giả vờ đi, Trần Nặc cùng chơi với ông.
Bị La lão đầu kích thích ý chí chiến đấu, ta nằm ngửa ở bãi cỏ sau núi Ngũ Lương phái nghĩ kế sách.
Mặc dù bây giờ là mùa hè, nhưng trên núi vẫn rất mát mẻ. Ta nằm hình chữ đại dưới bóng cây, gió thổi nhè nhẹ rất thoải mái làm ta cảm thấy buồn ngủ.
Véo mình một cái, ta học Liễu Ngâm Tiếu tối qua lấy một ngọn cỏ ngậm vào miệng
Trong hồ lô của lão đầu này bán thuốc gì? Chẳng lẽ muốn ta học Lưu Bị đến mời ba lần sao?
Hơn nữa khí phách như vậy…chẳng lẽ hắn là một thế ngoại cao nhân ở ẩn sao?
Hoặc hắn là cha ruột của Lãnh Diệp Thanh mà Lãnh Diệp Thanh lại là con riêng của hắn!

Ta dùng sức lắc lắc đầu.
Trần Nặc ơi Trần Nặc, ngươi nghĩ cái gì vậy? Ở lâu cùng Thất Tịch ta cũng thành người bát quái rồi…
Như vậy là không đúng, phải sửa.

Vỗ vỗ sương sớm dính trên quần áo, ta đứng lên, phải về ăn cơm tối thôi.
Thời gian trôi qua thật vui vẻ, trong nháy mắt trời đã tối rồi. Mà ta đến Ngũ Lương phái cũng được một thời gian rồi.
Ta thường không gặp Lãnh Diệp Thanh, chuyện liên quan đến mẫu thân cũng không hỏi được cái gì cả.
Ở đây nhiều ngày thế này chỉ trừ biết được hai người bạn tốt là Thất Tịch và Hứa Lâm ngoài ra không thu hoạch được cái gì.
Đứng trong gió đêm mát lạnh, đáy lòng ta cảm thấy thật bi thương.
Ta xuống núi đến cuối cùng để làm gì? Đến cuối cùng là vì cái gì đây?
Mà đến cùng ta sống để làm gì?
Ta đi hai bước đột nhiên nghĩ đến câu nói lúc từ biệt của Tư Không Cảnh
“Chuyện của Trần Thiển Ngữ hãy để cho chính Tiểu Nặc từ từ tự mình điều tra đi ~~ nếu ta nói cho muội thì chẳng phải muội sẽ chẳng còn mục tiêu sống sao?”
Ta cười một tiếng lộ vẻ sầu thảm.
Có lẽ Tư Không Cảnh không nói chuyện của mẫu thân ra cũng là muốn tốt cho ta. Đời người nếu không có mục đích cũng chỉ là hư vô.
Haizz Haizz haizz!
Ta vỗ đầu mình một cái.
Tại sao bỗng nhiên lại buồn bực như thế? Như vậy không giống Trần Nặc! Huống chi mẫu thân đã nói đời người cũng chỉ là một trò chơi mà thôi, cần gì phải tính toán.
Đói chết rồi, ta phải trở về ăn cơm thôi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.