Hiệu suất làm việc của Thất Tịch luôn làm cho ta khâm phục sâu sắc.
Lần này nàng không phụ sự kì vọng đầy tha thiết của ta nhanh chóng mang tới hai vò rượu thượng hạng của Ngũ Lương phái.
Nhưng mà…
“Thất Tịch, cô uống rượu cùng ta đi!”
Ta rót đầy một chén rượu lớn đưa cho Thất Tịch.
Thất Tịch thấy vậy liền xua tay: “Tiểu Nặc, ngươi uống một mình đi, tửu lượng của ta kém không uống được”
“Khiêm tốn làm gì!” Ta cầm chén nhét vào trong tay nàng: “Ngươi là đệ tử Ngũ Lương phái, làm gì có đệ tử Ngũ Lương phái nào không uống được rượu!”
“Tiểu Nặc ~~~~”
“Bớt nói nhàm đi! Uống!”
Ta uống cạn một chén, lau miệng hăng hái rót thêm rượu.
Ách, không uống rượu bao giờ ta không biết rượu của Ngũ Lương phái có được tính là rượu ngon không, nhưng mà rất cay không dễ uống chút nào. Thật là lạ vì sao các nam nhân không có việc gì làm thì đều uống rượu…
Thật khó hiểu.
Rót đầy rượu ta cầm chén rượu ngửa cổ lên uống một hơi cạn sạch.
Chép chép miệng một cái, lần này ta đã cảm nhận được mùi vị, đầu lưỡi tê tê miệng đầy dư hương, cảm giác cũng không tệ lắm.
Vì vậy ta lại tiếp tục uống.
Trong nháy mắt ta đã uống hết hơn nửa vò rượu.
Thất Tịch hai tay cầm chén rượu vẻ mặt đau khổ nhìn ta.
“Ừ?” Ta liếc nhìn nàng một cái: “Tại sao vẫn chưa uống?”
“Tiểu Nặc ~~”
Thất Tịch buồn bã kêu một tiếng.
Ta thờ ơ đỡ tay nàng cầm chén rượu đến bên miệng của nàng nói: “Uống!”
Không lay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mau-than-noi-nam-nhan-khong-dang-tin/1213886/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.