Chương trước
Chương sau
"Đinh linh linh~"

"Ồ, kính chào quý khách."

Trong cửa tiệm bố trí đầy ắp hoa ấm áp, hai người Tô An và Thẩm Trí trước giờ chỉ biết phá hư cây cỏ mở cửa kính ra bước vào.

Tiếng chuông cửa thanh thúy sáng ngời, phía sau hoa cỏ, chị nhân viên ngồi trong quầy thu ngân chơi điện thoại ngẩng đầu, chào hỏi người vừa vào.

"Xin hỏi hai em có yêu cầu gì?" Chị nhân viên để điện thoại xuống quầy thu ngân, nở nụ cười công nghiệp, "Muốn mua hoa hả? Để tặng hay tự chăm vậy?"

Vô số hương hoa trộn lẫn trong không gian, trong cửa tiệm còn mở điều hoà, Tô An bị hun đến hơi choáng váng.

"Ừm... Để tặng." Thẩm Trí xoa xoa cái mũi hơi ngứa của mình, "Cái đó, con gái thường thích loài hoa nào?"

Nhân viên chọn mấy loại cho Thẩm Trí xem, thấy người kia do dự, nói: "Em có thể chọn vài loài hoa, chị giúp em bọc chúng thành một bó, hoặc là..."

Tô An chậm rãi đi dạo trong tiệm, không biết hoa này có quý hay không cũng không dám chạm vào, đút tay vào túi vừa đi vừa nghe.

Cậu bỗng thoáng thấy một giàn hoa hồng lớn, nghe nhân viên nói chuyện với Thẩm Trí, đề nghị: "Tôi nghĩ không cần phiền toái như vậy, Đại Trí, mua một đoá hoa hồng đi, loại màu đỏ á."

Mặt Thẩm Trí lập tức trở nên đỏ như màu hoa hồng.

Chị nhân viên kéo dài tiếng "À", tỏ vẻ hiểu rõ mỉm cười, "Chị biết rồi, tặng bạn gái đúng không?"

Thẩm Trí lắp bắp nhỏ giọng ngập ngừng, "Vẫn, vẫn chưa phải bạn gái..."

Ánh mắt chị nhân viên càng sáng hơn: "À~ Muốn tỏ tình~"

Thẩm Trí thiếu chút nữa đã vùi đầu vào bụi hoa: "Ừm... Vậy, vậy lấy hoa hồng đi..."

"Cũng đúng, tỏ tình tặng hoa hồng là kinh điển nhất rồi." Chị nhân viên vuốt cằm gật đầu, lại mang biểu tình hóng hớt đánh giá Thẩm Trí, "Chị thấy em hẳn là học sinh nhỉ, hoa hồng đỏ này ở tuổi các em hình như hơi sến súa... Không thì chị gói hoa hồng hồng, ở giữa là một con gấu bông màu trắng nhé?"

"Dạ." Chị nhân viên nói gì Thẩm Trí đều gật đầu.

"Em muốn lấy bao nhiêu hoa?" Chị nhân viên đi qua giàn hoa hồng hồng bắt đầu chọn.

"Bình, bình thường lấy bao nhiêu?" Thẩm Trí hỏi.

"Em đừng nghĩ tặng bao nhiêu cũng được, mỗi số lượng đều có ý tứ khác nhau." Chị nhân viên dựng thẳng ngón tay, "Ví dụ như, một hoa nghĩa là "Em là duy nhất của anh", mười một hoa là "Toàn tâm toàn ý", nhưng nếu đã làm thành một bó thì nên lấy nhiều một chút, không thì hơi khó coi."

"Đúng vậy, lấy nhiều một chút, lấy nhiều một chút." Thẩm Trí lặp lại câu nói của chị nhân viên, lại hỏi, "Vậy một trăm mười một hoa nghĩa là gì?"

Tô An nhìn bộ dạng của cậu ta, đúng lúc bị hương hoa hun cho hắt hơi một cái, che mũi mình lại cười rộ lên: "Đại Trí cậu bình tĩnh một chút, một trăm mười một hoa thì cậu lấy thế nào, chỗ của chúng ta có thể cất kỹ không?"

"Một trăm mười một hoa nghĩa là "Tình yêu bất tận", nhưng chị thấy tỏ tình không cần quá phô trương như vậy." Chị nhân viên khéo hiểu lòng người, không nói câu sau "Dù sao cũng chưa chắc đã thành công" ra.

Chị lại đề nghị: "Vậy chị bó cho em mười một hoa nhé. Không cần dùng hoa hồng đỏ, nhiệt liệt quá, ở tuổi của các em yêu đương hẳn là màu hồng, dùng hoa hồng hồng đi."

"Cũng, cũng được." Thẩm Trí tiếp tục gật đầu.

"Chị lấy mười một hoa hồng hồng xếp thành hình trái tim, xen lẫn với mấy ngôi sao trang trí, ở giữa đặt một con gấu trắng nhỏ." Chị nhân viên lấy một bó hoa ra khoa tay múa chân nói, "Em thấy thế nào?"

"Cứ như vậy đi." Trong đầu Thẩm Trí chỉ còn cảnh tượng tối nay Mạnh Huỳnh nhận được bó hoa hồng này, vội không ngừng gật đầu muốn trả tiền.

Chị nhân viên vui vẻ: "Không vội không vội, mấy em đi ra ngoài dạo một lát hoặc ở trong đây chờ chị một chút, chị bắt đầu ngay, xong nhanh thôi."

*

Thẩm Trí cầm một bó giấy gói tím to đùng bọc hoa hồng + ngôi sao + gấu trắng nhỏ, đi đến đâu đều bị quần chúng hóng hớt nhìn nhiều một chút.

Trước khi rời khỏi cửa tiệm, chị nhân viên còn vỗ vai cậu ta động viên: "Tỏ tình cố lên! Tuổi trẻ tốt thật ha..."

Trong tay Tô An cầm duy nhất một hoa bồng đỏ, gai nhọn đã được cắt đi hết, những chỗ vốn nên là có gai, nhưng trên cánh hoa vẫn còn đọng lại giọt nước ấm áp, nở rộ xinh đẹp trong gió thu.

Đây là món quà trước khi rời đi chị nhân viên tặng cho Tô An, cười hì hì kêu cậu tặng cho bạn gái.

Tô An cũng không giải thích rằng mình độc thân, cười cười nhận ý tốt của chị nhân viên.

Sắc trời dần chuyển đen, mùa này trời tối ngày càng sớm, đèn đường chiếu thành những tia sáng lộn xộn trên tường.

Cách giờ cơm đã hẹn còn nửa tiếng, quán ăn đã ở phía trước cách đó không xa, bọn họ thừa dịp mọi người còn chưa tới giấu bó hoa trước quầy.

Thẩm Trí nhìn bó hoa của mình, lại nhìn một bông hoa trên tay Tô An, thở dài chua xót nói: "Đẹp trai có lợi thật, rõ ràng người trả tiền là tôi, vậy mà người nhận được quà lại là cậu..."

"Không sao, nếu không nhờ mặt được thì cậu có thể nhờ tài năng để kiếm cơm." Tô An an ủi một cách giễu cợt, để hoa hồng lên chóp mũi nhẹ ngửi một cái, bỗng nghĩ ra một chuyện, "Nếu không thì thế này, bông hoa này cho cậu luôn, đến lúc đó cậu chỉ cần ngậm hoa hồng xuất hiện..."

Ngay khi vừa nói ra, trong đầu hai người đã tưởng tượng nên cảnh tượng.

Tô An run rẩy: "Thôi vậy."

Thẩm Trí không cam lòng, nhưng vẫn nghiến răng nghiến lợi nói: "Tôi cũng thấy thôi vậy."

Tuy là mất lòng, nhưng có một số việc, mỗi người khác nhau sẽ làm nên kết quả khác nhau.

"Xin chào, tụi em đã đặt trước phòng 666 đêm nay." Thẩm Trí để bó hoa xuống quầy, thò đầu ra từ trong hoa, "Có thể gửi bó hoa ở chỗ này không? Ăn uống xong em sẽ đến lấy."

Chị nhân viên trước quầy mỉm cười nhìn cậu ta một cái, mỉm cười phục vụ: "Được chứ, em để số điện thoại lại đi."

"Ha ha, cảm ơn chị." Thẩm Trí cười đến nỗi hơi giống husky.

Hai người đi theo nhân viên vào phòng, giữa những cái ghế vàng son lộng lẫy có hai chiếc bàn lớn, bên cạnh còn có TV và máy chọn bài hát, bên cửa ra vào gắn bong bóng cầu vồng trên tường, còn có quả bóng bay màu vàng hồng viết "Chúc mừng sinh nhật".

"Thanh thế lẫy lừng thật." Tô An cảm thán, "Tôi cảm thấy hình như chỉ có con nhà giàu mới có thể ăn sinh nhật lớn như vậy thôi..."

"Cậu không được nói công chúa nhỏ Huỳnh Huỳnh của chúng ta như thế." Thẩm Trí lập tức phản bác cậu, "Rất tốt, rất đáng yêu."

Chốc lát sau, đoàn đội từ KTV cũng đã đến.

Có mấy người ở KTV còn chưa hát đủ, vừa nhìn thấy máy chọn bài liền điên lên, lập tức biến quán ăn trở thành cái KTV thứ hai.

Mạnh Huỳnh vừa bước vào đã nhìn thấy Tô An và Thẩm Trí sớm đã ngồi đó, đi về phía bọn họ, sau đó Tề Văn Hiên cũng xuất hiện ở cửa, chọn cùng hướng đi với cô nàng.

"Các cậu đến rồi, sớm vậy, không đến khu trò chơi hả?" Khuyên tai hình bướm của Mạnh Huỳnh theo bước di chuyển của cô nàng lắc qua lắc lại, bên ngoài kim loại phản quang, như hai con bướm đang muốn cất cánh bay đi.

Cô nàng thấy bên cạnh chỗ ngồi của Tô An để một hoa hồng đỏ, kinh ngạc nói: "Hoa hồng này ở đâu ra vậy? Để tôi tự luyến một chút... Không phải là cậu... Muốn tặng cho tôi chứ?"

Vài cô gái tò mò nhìn qua bên này, dưới tình huống thế này, đương nhiên không thể bỏ qua mặt mũi của Mạnh Huỳnh gọi cô nàng xuống sân khấu được, Tô An thuận nước đẩy thuyền: "Ừm... Vừa mới đi ngang qua một tiệm bán hoa, chủ tiệm thấy tôi đẹp trai nên tặng tôi, tôi nghĩ có người sẽ thích hợp hơn tôi nên mang đến đây."

Nói xong, cậu cầm nhành hoa hồng đỏ đưa tới trước mặt Mạnh Huỳnh, "Cho cậu, vai chính của hôm nay."

"Cảm ơn cậu." Mạnh Huỳnh nhận lấy đặt hoa lên chóp mũi ngửi nhẹ, "Thơm quá."

Tô An sờ mũi cười, "Cậu thích là được rồi."

Mạnh Huỳnh mỹ mãn cầm hoa mời mọi người tùy ý ngồi, cầm hoa hồng đỏ trong tay như công chúa cầm quyền trượng, đôi má cũng nhiễm màu đỏ hồng.

Tô An và Thẩm Trí ngồi tại chỗ, Tề Văn Hiên ngồi xuống chỗ bên cạnh Tô An, nhỏ giọng hỏi: "Không phải đưa Thẩm Trí đi mua hoa hả, hoa hồng của cậu là sao?"

Nhắc tới chuyện này Thẩm Trí liền không phục, không chờ Tô An mở miệng, cậu ta đã thò đầu qua vừa oán giận vừa giải thích trước: "Tôi nói cho anh Hiên nghe, nếu cậu đi cũng có thể lấy một đoá, chị nhân viên đó mê trai quá..."

Cậu ta giải thích đầu đuôi xong, không nhận được sự đồng tình của Tề Văn Hiên, ngược lại là cười chế giễu ×2.

"Vô nhân đạo, có đẹp trai cũng vô nhân đạo." Thẩm Trí tự lẩm bẩm ngồi trở về.

Cười xong, Tề Văn Hiên hỏi về việc anh đang lo: "Nhưng việc cậu tặng Mạnh Huỳnh đoá hoa đó có thật sự ổn không vậy?"

Tô An vô thức nhìn Mạnh Huỳnh đang đặt hoa hồng bên má chụp hình, quay đầu lại: "Chắc là có, lát nữa khi Thẩm Trí tặng hoa cô ấy sẽ bớt kinh ngạc một chút, nhưng biết sao được, lúc đó cô ấy cũng đã nói vậy rồi."

"Tô An." Tề Văn Hiên thấp giọng, "Chẳng lẽ cậu không cảm thấy..."

"Hello, hello~"

Tề Văn Hiên cố tình hạ giọng bị tiếng của Mạnh Huỳnh truyền từ micro ra cắt ngang, lực chú ý của mọi người đều hướng về phía bên kia.

Mạnh Huỳnh mặc đầm ren trắng cầm micro đứng trước TV, hoa hồng được cô nàng vắt ở thắt lưng, vải dệt trắng tuyết bao lấy một đoá hoa hồng đỏ, hợp đến không ngờ.

Cô nàng mỉm cười nhìn mọi người, mở miệng nói: "Tôi xin được nói đôi lời. Các bạn ơi, cảm ơn vì hôm nay đã đến dự tiệc sinh nhật của tôi, hôm nay đứng đây, trước hết là muốn cảm ơn ba mẹ..."

Mấy bạn nữ bên bàn kia bật cười, Mạnh Huỳnh cũng cười theo: "Được rồi không đùa nữa. Mọi người đừng khách sáo, cứ ăn uống thoải mái nha, quẩy lên!"

Hai bàn phối hợp vỗ tay hoan hô cho cô nàng, còn có người cầm ly cụng, sau đó âm thanh leng keng thùng thùng ầm ầm cái gì cũng có.

Lúc này, trong phòng đột nhiên tối đen, tất cả âm thanh trong bóng đêm ngay lập tức yên tĩnh lại.

Không chờ mọi người ngạc nhiên, ánh nến sáng lên, một chiếc bánh kem cắm mười bảy ngọn nến sinh nhật được đẩy vào.

"Chúc mừng sinh nhật~ Chúc mừng sinh nhật~"

Lư Hiểu Chanh đẩy xe bước vào, nhẹ giọng hát, những người còn lại ở đây cũng phản ứng lại hát theo.

Giữa tiếng hát chúc mừng của hai mươi mấy người, xe bánh kem được đẩy đến trước mặt Mạnh Huỳnh, ánh nến chập chờn, Lư Hiểu Chanh cười nhìn cô nàng: "Cậu ước đi, vai chính của hôm nay."

Trong bóng tối, không ai thấy Mạnh Huỳnh có phải đã lau sạch thứ gì từ khoé mắt hay không, cô nàng bỏ micro xuống, chắp tay trước ngực nhắm mắt lại, sau đó mở ra, cúi người, thổi tắt ngọn nến.

Đèn trong phòng được bật lên, vai chính cầm dao cắt bánh kem thành hơn hai mươi miếng.

Tưởng Phong lúc này mới vội vàng chạy tới, còn chưa kịp thở đã đón lấy vẻ mặt nghiêm nghị của Mạnh Huỳnh, cô nàng duỗi tay nói: "Quà đâu?"

Tưởng Phong nhận lấy khăn ướt lau mặt, lấy món quà nặng trĩu từ trong túi ra: "Sinh nhật vui vẻ, chúc cậu mỗi ngày đều hướng về tương lai."

Nhìn hình dạng kia, Mạnh Huỳnh đã có suy đoán.

Hai phút sau, cô nàng cầm ba bốn quyển bài tập Toán Văn Anh, cười không nổi.

Tác giả có lời muốn nói: Không biết có bạn nhỏ nào đang đọc truyện sắp thi đại học không nhỉ|ω·')

Cố lên nhá, anh Hiên học sinh giỏi đang gọi bạn!【Mặc dù chắc là không ai trước khi thi một ngày còn ngồi đọc truyện】

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.