Chương trước
Chương sau
Chương 44: Đám cưới

Làm bạn cùng bạn một năm cộng thêm làm bạn học sắp nửa năm, lần đầu tiên Tô An biết Thẩm Trí có thể bối rối như thế này.

Tô An cảm thấy thời điểm tặng quà là cơ hội tuyệt vời để thổ lộ, cũng có người ồn ào rồi, vậy mà chính Thẩm Trí lại vội phủ nhận không ngừng, trên đường tới phòng KTV, Tô An cảm thấy bản thân đang nỗ lực tạo ra cơ hội, vậy mà Thẩm Trí lại chưa một lần bắt lấy.

Trong nhóm [Nghiên Nghiên hôm nay cũng thật đẹp] đã gửi mấy tin nhắn, ùn ùn hiện lên, điện thoại của Tô An, Tề Văn Hiên và Thẩm Trí đồng thời không ngừng sáng.

Thẩm Nghiên luôn quan tâm người anh họ không nên thân này của mình, đúng như lời của cô bé, làm như mẹ cậu ta, Tô An gõ chữ bùm bùm trả lời.

Nghe Tô An báo cáo xong, Thẩm Nghiên gửi sticker "Chậc chậc chậc", tỏ vẻ hận rèn sắt không thành thép với Thẩm Trí.

"Cậu định khi nào tỏ tình?" Tô An thay Thẩm Nghiên đốc thúc Thẩm Trí, "Em cậu hỏi, có phải chờ tới sinh nhật năm sau không?"

"Tôi..." Thẩm Trí tủi thân xoa xoa tay, "Tôi cảm thấy còn thiếu một chút, bằng không tối nay đi ăn xong đi? Mượn rượu tặng hoa xong rồi tỏ tình... Hoàn mỹ."

Tô An thầm nghĩ đúng là rượu làm gan lớn, cũng được đi, có lẽ xác suất thành công sẽ cao hơn một chút, lại hỏi cậu ta: "Hoa đâu?"

"Còn, còn chưa có mua." Thẩm Trí gãi lòng bàn tay mình nói, "Chuyện này tôi cũng mới vừa nghĩ đến."

Tô An: ".................."

"Anh An... Tôi hồi hộp quá." Trong phòng có người cầm micro rống to, Thẩm Trí bám vào tai Tô An sợ hãi nói, "Thật đấy, cả đời tôi chưa bao giờ hồi hộp như vậy, lúc cha tôi lấy cây quất tôi cũng không hồi hộp như thế!"

"Hồi hộp cái gì? Không lẽ cậu chưa từng yêu đương sao?" Tô An nghĩ mãi mà không thể hiểu nỗi, "Bình thường thấy cậu nói chuyện với Mạnh Huỳnh mặt cũng không đỏ!"

"Nói nhảm, làm như cậu từng yêu đương rồi vậy." Thẩm Trí phản bác, "Nói chuyện là nói chuyện, tỏ tình là tỏ tình, chờ cậu tỏ tình con gái rồi biết... Đệt mẹ có phải cô ấy đang nhìn tôi không?"

Thẩm Trí đột nhiên bắt lấy cánh tay Tô An, dùng hành động thực tế tỏ vẻ cậu ta hồi hộp.

Trọng điểm của Tô An chợt lệch đi: "Hả? Cậu thật sự chưa từng yêu đương luôn?"

"Nhìn tôi giống người từng yêu lắm sao?" Thẩm Trí khiếp sợ với sự coi trọng của Tô An, "Với điều kiện của cậu chưa từng yêu mới kỳ quái, với tôi thì có gì đâu mà kinh ngạc? Đệt mẹ đệt mẹ đệt mẹ, tôi không mù, cô ấy thật sự đang nhìn tôi."

Thẩm Trí ra sức túm cánh tay Tô An, Tô An ngẩng đầu nhìn Mạnh Huỳnh, thấy cô nàng quả nhiên đang nhìn sang bên này, còn cười cười với cậu.

"... Sao tôi lại cảm thấy cô ấy đang nhìn tôi vậy?" Tô An nghi hoặc hỏi.

"Rõ ràng là đang nhìn tôi." Thẩm Trí nhỏ giọng phản bác, "Sao cô ấy lại đến đây, đệt mẹ, cô ấy muốn làm gì?"

Lúc nội tâm Thẩm Trí đang điên cuồng bùng nổ, Mạnh Huỳnh đã cầm micro đến trước mặt bọn họ.

Tô An ngồi cạnh Tề Văn Hiên, Mạnh Huỳnh nhìn chỗ trống kế bên Thẩm Trí ngồi xuống, chống cánh tay lên đùi mình, nghiêng người về trước, cười với bọn họ: "Các cậu đang làm gì vậy, sao không lên hát. Lát nữa tới bài 'Bỏ trốn đến mặt trăng' tôi chọn, không biết có anh đẹp trai nào nể mặt hát cùng không?"

Câu này cô nàng hỏi cả ba người, nhưng vì Tô An ngồi ở giữa, tầm mắt cô nàng cũng dừng trên người Tô An.

Cơ hội đến, Tô An véo Thẩm Trí.

Thẩm Trí như được mở chốt vội gật đầu, "Tôi tôi tôi tôi, hai người họ không biết hát bài này, tôi có thể, để tôi hát với cậu!"

Phản ứng của cậu ta có hơi quá kích động, cũng may xung quanh đều ồn ào, không quá đột ngột.

Mạnh Huỳnh nhìn cậu ta một cái, nghiêng đầu, lại hỏi hai người còn lại: "Bài này phổ biến lắm, hai cậu thật sự không biết hả?"

"Không biết thật." Tề Văn Hiên cười cười xin lỗi.

"Vậy thôi." Mạnh Huỳnh đưa micro cho Thẩm Trí, thở dài, "Nhưng các cậu cũng phải hát đấy, không hát tối nay không có cơm ăn đâu."

"Tôi đi chọn bài liền đây." Tô An gật đầu, kéo Tề Văn Hiên đi về hướng máy chọn bài hát, để lại hai người Thẩm Trí và Mạnh Huỳnh ngồi cùng nhau.

Bên cạnh Thẩm Trí đột nhiên mất đi ô dù, micro trong lòng bàn tay cũng sắp trượt mất.

Một bài hát đau xé ruột gan kết thúc, hai ca sĩ hát nốt cao online uống mấy ngụm nước rồi ngồi xuống trong tiếng vỗ tay của mọi người, tiếp theo là bài 《Chạy trốn đến mặt trăng》của Mạnh Huỳnh.

Mạnh Huỳnh và Thẩm Trí cùng cầm lấy micro, lập tức có người rất biết điều mà ồn ào lên, Thẩm Trí ở trong lòng tán thưởng bọn họ.

Tô An đứng trước máy chọn bài hát đưa lưng về phía mọi người, lúc họ bắt đầu hát cũng cong khoé miệng tươi cười, Tề Văn Hiên nhịn không được hỏi cậu: "Vui đến vậy sao?"

"Có drama để hóng đương nhiên là vui rồi." Ngón tay Tô An vui vẻ đánh nhịp theo điệu nhạc, "Hơn nữa tôi còn là một trong những người tạo ra cái drama này."

Tiếng hát của Thẩm Trí truyền tới từ trong loa, Tô An nhạy bén phát hiện ra cảm xúc hồi hộp run rẩy của cậu ta, giọng hát không tồi, âm điệu cũng chuẩn, vốn cậu không có chờ mong gì với Thẩm Trí nên khá kinh ngạc ngoài ý muốn.

Đoạn của nam sinh kết thúc, giọng ngọt ngào mang theo chút gợi cảm của Mạnh Huỳnh cũng vang lên, giọng của hai người rất xứng với nhau, quần chúng hóng drama không chê chuyện lớn vỗ tay huýt sáo một hồi lâu, chọc cho Mạnh Huỳnh cười thành tiếng.

"Đại Trí có thể làm được nha." Tô An tấm tắc lắc đầu, "Anh Hiên, chúng ta hát bài gì? Cậu chọn đi anh đây hát giùm cho."

"Không cần cậu giúp." Tề Văn Hiên tự tin nói, "Tôi nghĩ tôi có thể thử sức song ca."

"Ồ?" Tô An rất hứng thú, "Anh Hiên muốn rửa mối nhục năm xưa sao, được thôi, vậy cậu chọn bài đi. Ừm... Có bài nào song ca nam nam không?"

"Không biết." Tề Văn Hiên ấn vào phần song ca trên giao diện, "Vậy nam nữ đi, cậu hát phần của nữ."

"Tại sao?" Tô An không phục.

"Vì âm sắc của cậu cao hơn tôi." Tề Văn Hiên đúng lý hợp tình nói.

Thôi vậy, hoàng tử ca hát hẳn là nên nhường hoàng tử lạc điệu, Tô An rất rộng lượng khéo hiểu lòng người.

Tề Văn Hiên chọn lựa, cuối cùng chọn một bài rất kinh điển《Hôm nay em phải gả cho anh》.

Tô An nhìn tên bài hát, chần chừ nói: "Cái gì thế, cậu có muốn đổi bài không?"

"Không cần." Tề Văn Hiên chọn bài, đẩy cậu trở lại ghế sofa ngồi xuống, "Bài khác không biết hát."

Đúng là vừa đúng lý hợp tình vừa làm người ta không còn lý do để phản bác.

Đúng lúc Thẩm Trí và Mạnh Huỳnh song ca xong, mọi người huýt sáo, nâng ly, đổ xúc xắc ủng hộ cái gì cũng có, náo nhiệt như đang ở sòng bạc, bài hát tiếp theo được phát ra, nhìn thấy Tô An và Tề Văn Hiên cầm lấy micro cả phòng càng ồn ào thêm một trận.

"Đậu má..." Thẩm Trí vừa hát cùng Mạnh Huỳnh xong cũng khắc phục được chướng ngại tâm lý, lúc này nói chuyện cũng tự tin hơn không ít, cười nói, "Các cậu chiếm spotlight của tôi à!"

Tô An vừa cầm micro đã quên bén mất chuyện mình muốn đổi bài lúc nãy, bắt đầu nghịch ngợm, chiếm spotlight cũng phải chiếm cho hết: "Alo alo, chào quý vị khán giả, hoan nghênh mọi người đến với đám cưới của tôi và anh Hiên."

Mọi người trong phòng bật cười, Thẩm Trí dở khóc dở cười, "Anh An điên rồi!"

MV mang cảm giác cổ xưa được bật lên, nhạc đệm chầm chậm ngân vang, Tề Văn Hiên nhìn nhịp hát trên màn hình, mở miệng hát: "Hoa nở ngày xuân mang đi u buồn mùa đông, gió nhẹ thổi đi hơi thở lãng mạn..."

Tô An nghiêng đầu, hơi hé miệng kinh ngạc.

Hình như nghe hơi êm tai.

Tuy rằng chỉ là câu hát đúng nhịp bình thường, nhưng âm sắc của Tề Văn Hiên vốn đã không tồi, mặc dù giọng không có kĩ thuật gì đáng nói, nhưng với khuôn mặt kia cũng không hề quan trọng.

Huống chi đối với Tề Văn Hiên mà nói, hát đúng nhịp đúng là một bước tiến lớn.

Tô An không thể tin được.

Đây không phải là hoàng tử lạc điệu Tề Văn Hiên mà cậu biết.

Mắt thấy đã đến phần hát của Tô An, cậu lại ngơ ngác nhìn chằm chằm sườn mặt Tề Văn Hiên không phản ứng, mãi đến khi người kia nghi hoặc nhìn qua, cậu mới sực tỉnh cầm micro đuổi theo: "... Gió nhẹ thổi tới tình yêu ngoài ý muốn, chim hát vang kéo gần khoảng cách đôi ta, thời khắc này em đột nhiên yêu anh."

"Hãy nghe em nói—"

"Tay trong tay, đi cùng nhau, bên nhau sống hạnh phúc~"

"Ngày hôm qua không kịp, ngày mai sẽ hối tiếc."

"Hôm nay có thể gả cho anh không?"

Hai giọng nam cùng hoà âm, một giọng trầm thấp ôn hoà, một giọng sáng ngời hoạt bát, dưới bối cảnh ngọt ngào của MV, cảm giác không khỏe đã cho chó ăn hết.

Tô An hoàn toàn không nghĩ đến việc Tề Văn Hiên có thể không lạc nhịp mà nghiêm chỉnh hát xong một bài, nhạc đệm vừa dứt, anh cầm micro giữa đám đông nháo nhiệt nhẹ giọng khiêu khích: "Gả cho anh được không em?"

Mọi người đều ồn ào trêu chọc, Mạnh Huỳnh hùa theo: "Đồng ý đi đồng ý đi!"

Thẩm Trí bên cạnh hối hận đấm bàn: "Mẹ nó sao tôi không nghĩ tới cách này chứ!"

Nếu cậu ta chọn bài này hát cùng Mạnh Huỳnh, lúc này người bị trêu chọc không phải hai người họ sao? Chạy trốn đến mặt trăng cái gì, chạy trốn làm gì, trộm sổ hộ khẩu kết hôn luôn đi!

Bên kia Tô An tỏ vẻ thẹn thùng che mặt, rất phối hợp nói: "Em từ chối."

Tất cả đều rộ lên tiếng cười, Tề Văn Hiên lại tiếp tục hỏi: "Vì sao vậy?"

"Vì anh không có nhẫn." Tô An ôm cánh tay, khẽ nâng cằm, "Cầu hôn tặng nhẫn không phải chuyện đương nhiên sao?"

"Anh sai rồi." Tề Văn Hiên nghiêm túc vuốt cằm, "Lần sau nhất định sẽ có."

Tô An phụt cười: "Đừng diễn nữa, hai ta diễn sâu quá rồi."

"Cũng là do cậu bắt đầu trước." Tề Văn Hiên trở tay đội nồi cho Tô An.

Tế bào diễn kịch của hai người đẩy không khí KTV chiều nay lên đến đỉnh điểm, khó có thể vượt qua.

Khoảng năm giờ, Thẩm Trí liên tục lấy điện thoại ra xem, cuối cùng vẫn không nhịn được chọc chọc Tô An: "Anh An, lát nữa đi dạo với tôi được không?"

"Đi đâu?" Tô An hỏi, "Tỏ tình thì gọi Mạnh Huỳnh cùng ra ngoài đi, đừng kêu tôi, nhầm người rồi."

Thẩm Trí nhìn trái nhìn phải, thấp giọng nói: "Tỏ tình gì chứ... Hoa! Hoa! Hoa tôi còn chưa có mua, cậu đi mua cùng tôi một chút."

Tô An ghét bỏ nói: "Cậu mấy tuổi rồi, còn muốn ba đây dẫn đi mua đồ hả?"

"Tôi..." Thẩm Trí muốn chửi nhưng vì uy quyền lại nuốt xuống, tức giận nói, "Không đi thì thôi."

Tô An nhìn bộ dáng kiên quyết muốn rời khỏi sofa của cậu ta, cuối cùng cũng không đành lòng, nói vài câu với Tề Văn Hiên rồi đứng dậy đuổi theo quàng tay qua cổ cậu ta: "Rồi rồi rồi, đi với cậu nè."

"Vậy cũng được.*" Thẩm Trí lẩm bẩm.

*Câu này mình chém=))) raw là 这还差不多 nha.

Hai mươi người ngồi trên ghế sofa, nhưng Mạnh Huỳnh thấy bọn họ sắp rời đi, cất giọng hỏi: "Ôi, Tô An, Thẩm Trí, hai cậu đi đâu vậy?"

"WC."

"Khu trò chơi."

Tô An và Thẩm Trí đồng thời nói.

Mạnh Huỳnh kinh ngạc nhìn hai người họ.

Tô An bi thương cho tình anh em plastic của cậu và Thẩm Trí nửa giây, đổi lời: "Đi WC trước rồi lại xuống khu trò chơi, tối nay gặp ở chỗ ăn cơm ha."

Tề Văn Hiên ngồi trong góc ghế sofa uống nước, cười thành tiếng.

Tác giả có lời muốn nói: Làm đám cưới trước【Không

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.