Chương trước
Chương sau
Chương 42: Miến tiết vịt

Chín giờ sáng, khu chung cư giữa thành thị bận rộn rất yên tĩnh, dưới lầu có mấy bác trai bác gái đi mua đồ ngẫu nhiên gặp nhau thì hàn huyên đôi câu, thêm vài tiếng chó sủa chim hót, đó là toàn bộ âm thanh.

Vì là ngày cuối tuần nên Tô An vẫn còn úp mặt vào gối ngủ mê man, đầu tóc xoăn màu nâu lộn xộn thành một chùm, cái chăn in hình đám mây miễn cưỡng che dưới bả vai lại, khó khăn lắm mới đến sát mép giường, mắt thấy sắp phải cảm lạnh.

Điện thoại trên đầu giường rung lên kéo cả tủ rung rung theo, Tô An vô thức khẽ nhíu mày, sau đó mọi thứ dần im lặng.

"Brùm— Brùm— Brùm—"

Lại liên tục thêm vài tiếng, dường như chuông báo không đánh thức người dậy thì sẽ không ngừng.

Tô An bị chấn động không ngừng lôi ra từ giấc mộng, ngẩng đầu, mặt bị đè nặng trong thời gian dài khiến tầm mắt cậu hơi mơ hồ, cậu mờ mịt nghĩ hình như mình không có đặt báo thức mà? Điện thoại này thông minh đến vậy hả?

Chiếc điện thoại lúc này lại vô cùng im lặng, yên tĩnh như gà, Tô An nằm lì trên giường đưa cánh tay từ ổ chăn ấm áp ra lấy điện thoại, rồi lại cầm điện thoại nghiêng người chui vào trong chăn, ngáp một cái thật lớn.

Vừa mới ấn mở, mấy tin nhắn trò chuyện thi nhau hiện lên.

[Tin nhắn nhóm]:

[Nghiên Nghiên hôm nay cũng thật đẹp]: Các người anh em! Hôm nay là sinh nhật cô công chúa nhỏ đó của các anh hả?

Đây là tên ID của Thẩm Nghiên, hôm đó chọn quà xong cô bé liền thêm bạn tốt kéo bốn người vào nhóm, tên là "Đội trợ công nhỏ của Thẩm Đại Trí".

Hai người Tô An và Tề Văn Hiên được sắp xếp đi trợ công chết lặng.

Năm phút sau chưa ai trả lời, Thẩm Nghiên lại nhắn tiếp:

[Nghiên Nghiên hôm nay cũng thật đẹp]: Sao lại không để ý tới em, các anh à, sắp 9 giờ rồi không lẽ các anh còn chưa thức?

[Lão Trí đẹp trai ngời ngời]: Nói nhảm, bị em đánh thức rồi, cuối tuần ngủ đến trưa dậy ăn cơm không phải rất bình thường sao?

[Lão Trí đẹp trai ngời ngời]: Đúng đúng, hôm nay là sinh nhật công chúa nhỏ Huỳnh Huỳnh của chúng ta, đại tiểu thư có gì cần dạy bảo ạ?

Chỉ xem ID cũng biết hai người là anh em, dù là anh em họ thì cũng thân nhau.

[Nghiên Nghiên hôm nay cũng thật đẹp]: Anh có tiền đồ chút được không, suy nghĩ này còn muốn theo đuổi nữ thần?

[Nghiên Nghiên hôm nay cũng thật đẹp]: Bây giờ đứng lên thay đồ sửa soạn ngay, đừng trách em không nhắc anh, ngày quan trọng như vậy chẳng lẽ anh còn muốn ngủ đến xế chiều rồi ra ngoài ngay, sau đó bị các nam sinh khác biến thành cặn bã?

[Nghiên Nghiên hôm nay cũng thật đẹp]: Hơn nữa còn có hai anh đẹp trai đi cùng anh! Anh làm thế nào được nữ thần chú ý, dựa vào mặt dày à?

Tô An không khỏi bi thương.

Đẹp trai cũng là một cái tội sao?

[Lão Trí đẹp trai ngời ngời]: ... Em lo lắng như vậy không bằng tới đây luôn đi?

[Nghiên Nghiên hôm nay cũng thật đẹp]: Hả, người ta không mời em, hơn nữa em cũng không quen người ta.

[Nghiên Nghiên hôm nay cũng thật đẹp]: @Tô An An @Hiên Hiên Hiên Hiên các anh đẹp trai sao im lặng vậy, cũng chưa thức hả?

So với hai anh em này, tên ID của Tô An và Tề Văn Hiên thật sự rất bình thường vô vị.

Gọi thêm một lần, Tề Văn Hiên trả lời:

[Hiên Hiên Hiên Hiên]: Đây, vừa làm xong bài tập tiếng Anh.

[Hiên Hiên Hiên Hiên]: Tô An chắc còn chưa dậy, không vội, dù sao tụi anh không cần sửa soạn vẫn rất đẹp trai.

Vô tình cà khịa là trí mạng nhất.

Thẩm Nghiên nhắn ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha, Thẩm Trí lập tức gửi hai hàng dấu ba chấm mắng đệt.

Tô An xem điện thoại cũng vui vẻ thức dậy, gõ chữ, nghĩ lại sửa nickname lại mới gửi đi:

[Anh An xã hội]: Thức rồi thức rồi.

[Anh An xã hội]: Bị các cậu đánh thức. Anh nói này Thẩm Nghiên, em không nên buồn rầu vì người anh họ này mới đúng.

[Nghiên Nghiên hôm nay cũng thật đẹp]: Đúng vậy, làm em họ mà như làm mẹ của anh ấy, cực khổ quá.

[Nghiên Nghiên hôm nay cũng thật đẹp]: Anh họ của em hôm nay giao cho các anh. Vì hạnh phúc cả đời của anh ấy, cố lên!

[Anh An xã hội]: Nhiệm vụ lần này khá khó khăn, được rồi, anh sẽ cố gắng.

[Lương dân Tề Văn Hiên]: ok, phối hợp với tổ chức.

Tô An nhìn chằm chằm cái ID kia sửng sốt một lát, phụt cười thành tiếng.

[Anh An xã hội]: Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha cậu làm gì thế anh Hiên!

[Nghiên Nghiên hôm nay cũng thật đẹp]: Ha ha ha ha ha ha ha ha ha 6666!

[Lão Trí đẹp trai ngời ngời]: Làm gì đấy làm gì đấy, hai anh đẹp trai đâu?

[Lương dân Tề Văn Hiên]: Phối hợp với anh An.

Nhắn xong còn gửi sticker ngồi ngoan ngoãn.

[Lão Trí đẹp trai ngời ngời]: Ghê gớm ghê gớm, anh Hiên thay đổi rồi, tôi không nghĩ cậu là người như vậy.

[Nghiên Nghiên hôm nay cũng thật đẹp]: ha ha ha ha ha ha ha đáng yêu!

Bầu không khí sáng sớm vui vẻ lạ thường, Tô An nhìn chằm chằm nhóm trò chuyện cười ngây ngô một hồi lâu mới nhớ ra rời giường đi rửa mặt.

Hôm đó chọn quà xong trước khi tách ra, Thẩm Trí mới đỏ mặt lắp bắp nói định tỏ tình Mạnh Huỳnh vào ngày sinh nhật.

Lúc ấy Tô An hỏi cậu ta: "Có qua loa quá không? Cậu nghĩ kĩ lại xem?"

Cậu không mang hy vọng gì với việc Thẩm Trí có thể theo đuổi được Mạnh Huỳnh, sức nặng của Thẩm Trí Tô An quá rõ ràng, Mạnh Huỳnh người ta từ khi khai giảng đến giờ Tô An thấy đã nhận được hai chiếc thư tình, theo cậu biết còn không phải của cùng một người.

Thẩm Trí cắn răng giậm chân một cái: "Không, tôi liều mạng, cuộc đời khó được mấy lần! Tôi nghĩ kỹ rồi, dù sao thành tích của tôi chẳng ra gì, của Mạnh Huỳnh cũng vậy, yêu sớm ảnh hưởng đến học tập cũng không ảnh hưởng đến tụi tôi!"

Tô An nghĩ thầm, cậu tin Mạnh Huỳnh nghe thấy câu này có thể không để ý tới cậu nửa cái học kỳ không?

Thẩm Trí quyết tâm đến vậy, Tô An cũng không đả kích cậu ta làm gì, dù sao cậu cũng đã chuẩn bị tinh thần uống say cùng Thẩm Trí đêm nay trở về đơn phương thất tình rồi, liều mình vì anh em luôn.

Tô An xuống giường lê dép bước ra mở cửa phòng ngủ, phòng khách trống rỗng lạnh như băng, hôm qua Dương Lan bị trưởng khoa điện thoại gọi đến kêu phẫu thuật tới giờ vẫn chưa về, hình như là có tai nạn giao thông, người bị thương được đưa đến bệnh viện của bọn họ, rất nghiêm trọng.

Cậu vào nhà vệ sinh rửa mặt xong thuận tiện gội sạch đầu, lấy sữa bò và một miếng bánh mì nướng từ tủ lạnh ra.

Sữa bò được rót vào ly bỏ vào lò vi sóng, bánh mì nướng thì cứ để vậy đi, sữa bò nóng ăn cùng bánh mì lạnh, Tô An như ăn lửa với băng.

Miệng ngậm bánh mì nướng, Tô An suy nghĩ một lúc, lấy điện thoại ra nhắn tin cho mẹ:

—— Mẹ, trưa mẹ về ăn cơm không?

Hồi lâu sau vẫn chưa trả lời.

Mãi đến mười giờ rưỡi, điện thoại mới rung rung, Dương Lan nhắn lại:

—— Không, mới vừa mổ xong, chút nữa trưởng khoa mời mẹ ăn cơm. Con tự ra ngoài ăn hoặc đặt đồ về, ăn lành mạnh một chút, đừng ăn mì gói.

Tô An bắt chéo chân nằm dài trên ghế, vừa uống nước chanh vừa gõ chữ:

—— Dạ, mẹ vất vả rồi, chú ý nghỉ ngơi, hôn mẹ một cái moah moah!

Phải, hôm nay lại phải tự ăn cơm trưa.

Dù sao chiều nay cũng tính ra ngoài chơi, Tô An trở về phòng lôi ra một bộ quần áo mặc vào người rồi đứng trước gương chải chuốt đầu tóc chỉnh tề, lưng đeo túi, gõ cửa nhà Tề Văn Hiên đối diện.

Người mở cửa là Tề Văn Hiên, anh cũng đang ăn mặc như có thể ra ngoài bất cứ lúc nào, áo thun quần tây đơn giản tôn lên người cao tuấn lãng, bên ngoài mặc một chiếc áo khoác xám vô cùng gọn gàng. Với chiều cao cùng khuôn mặt, thế nào cũng như đi catwalk.

So với anh, Tô An mặc áo hoodie rộng thùng thình quần âu mang giày thể thao, hoàn toàn là phong cách thiếu niên tươi sáng nhà bên.

Tề Văn Hiên không bất ngờ gì với việc Tô An đến, nhìn thấy cậu liền vô thức mỉm cười, "Biết ngay là cậu, sao vậy?"

"Mẹ tôi không ở nhà." Tô An xoay xoay chùm chìa khoá trong tay, nhe răng cười với Tề Văn Hiên, "Cậu xem nên chứa chấp tôi vào nhà cậu ăn cơm hay đi ra ngoài ăn với tôi đây?"

Nửa tiếng sau, Tề Văn Hiên nói vọng vào bếp, "Mẹ, con ra ngoài ăn với Tô An, mẹ làm bớt hai phần nha", hai người mang quà sinh nhật chiều nay tặng, song song bước ra ngoài.

Ngày cuối tuần trong khu chung cư và ngày thường không có gì khác nhau, Tô An đi ngang qua phòng bảo vệ, thoáng nhìn bác bảo vệ bưng hộp cơm giữ nhiệt nhà làm vừa lùa cơm vừa xem phim, vẫn là bộ phim chiến tranh tình báo lúc trước, không biết dài tới cỡ nào mà có thể xem lâu như vậy.

"Cậu muốn ăn gì?" Hai người đứng ở trạm xe buýt, Tề Văn Hiên hỏi Tô An.

Trước mặt có một chiếc xe buýt từ từ mở cửa ra, thấy người đứng trong trạm không có ý định lên, không thèm dừng lại, nhanh chóng chạy đi ngay.

"Chiều nay Mạnh Huỳnh định đi KTV ở đâu?" Tô An lấy điện thoại ra chuẩn bị tra một chút, "Chúng ta đến chỗ gần đó ăn cơm đi, ăn xong thì qua luôn... Ồ, mới nhắc đã đến."

"Cái gì mới nhắc đã đến?" Tề Văn Hiên nghe vậy nhìn qua cậu.

Tô An mở khoá điện thoại, vừa gõ chữ vừa nói: "Mới nhắc đến Mạnh Huỳnh cô ấy đã gửi tin nhắn cho tôi, nói đừng quên KTV chiều nay, còn nói chờ quà sinh nhật của tôi... Nhưng mà tôi có nên nhắn chúc mừng sinh nhật cô ấy trước không?"

"Ừ." Tề Văn Hiên nhìn điện thoại của mình, không hề có một tin nhắn nào.

Không phải tin nhắn nhóm.

Là nhắn riêng cho Tô An.

Tề Văn Hiên có cảm giác không ổn.

"KTV Thiên Độ... Là chỗ nào vậy anh Hiên?" Tô An hỏi theo bản năng, mở bản đồ ra, "À, bên kia, chúng ta ngồi tàu điện ngầm đi, dễ hơn."

"Được, đi thôi." Tề Văn Hiên đáp, để điện thoại lại vào túi, hai người cùng nhau đến cửa tàu điện ngầm.

Tàu điện ngầm và khu buôn bán vào cuối tuần sẽ không yên tĩnh như trong khu chung cư, đặc biệt là vào giờ này, mỗi giây lách vào đều như cá mòi đóng hộp.

Cái nắng tháng mười một làm hai người đổ mồ hôi, Tô An chen chúc đi ra khỏi tàu điện ngầm, tự quạt cho mát: "Sau này cuối tuần nhất định phải nằm ở nhà, dân số nước chúng ta sao lại nhiều như vậy..."

"So với việc này," Hai người đi thang cuốn ra khỏi trạm, Tề Văn Hiên chỉ vào dòng người cũng không thưa thớt trên mặt đất, "Tôi cảm thấy là, phần lớn các tiệm cơm đều phải xếp hàng."

Tô An: "A..."

Tề Văn Hiên hỏi cậu: "Cậu đói không?"

"Đói..." Tô An tội nghiệp nói, "Sáng nay tôi uống sữa bò với ăn bánh mì lạnh."

Tề Văn Hiên tặc lưỡi nói: "Lạnh hả?"

"Sữa bò nóng!" Tô An biện minh cho bản thân, "Tôi không phải tên ngốc."

Tề Văn Hiên không so đo với câu bánh mì lạnh kia của cậu, "Vậy tùy tiện ăn thứ gì không cần xếp hàng đi."

"Ừm." Tô An đồng ý.

Mười phút sau, hai người dạo một vòng quanh tầng trệt, cuối cùng ngồi vào một cửa hàng miến tiết vịt đơn giản.

"Một phần miến tiết vịt không thêm gan cảm ơn." Tô An nói với Tề Văn Hiên đi chọn món.

Tô An đúng là dễ nuôi, một tô miến tiết vịt nóng hổi đã ăn đủ no, còn rất thoả mãn.

Tề Văn Hiên lúc gọi món ngẫm nghĩ rồi lại tự kêu thêm một cái chân vịt cho cậu.

Tác giả có lời muốn nói: Anh Hiên, một người tận tâm nuôi Tô Tiểu An.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.