Chương trước
Chương sau
Cuối tuần các cửa hàng bán hạ giá, kẻ đến người đi, âm nhạc của từng quán xen lẫn trong nhau, náo nhiệt như chợ.

Dưới sự che lấp của đám đông, hai người lén lút đi theo sau Thẩm Trí cảm thấy mình không có gì khả nghi cả.

"Thằng Đại Trí này, có chuyện vậy mà không nói với tôi, còn là anh em không vậy." Tô An theo dõi người ta, vô cùng bất mãn rầm rì, "Tôi đâu có nhỏ nhen gì đâu, Hiên Hiên, sau này cậu đừng học theo cậu ta..."

Tề Văn Hiên theo bên cạnh thấy đôi má phồng lên vì thở phì phì của cậu, nhịn xuống ý nghĩ muốn chọc, gật đầu: "Ừm, tôi không học theo cậu ta, chắc chắn sẽ nói cho cậu biết đầu tiên."

Không tệ, trái tim nhỏ bé vừa bị anh em tổn thương của Tô An dễ dàng được thoả mãn.

Khi đang nói chuyện, Thẩm Trí và cô gái lạ mặt kia tiến vào một cửa hàng bán trang sức, cô gái trước khi bước vào còn nghiêng đầu, hình như là nhìn về phía bọn họ.

Tô An kéo Tề Văn Hiên lại, đầu rụt xuống, thầm nghĩ bị phát hiện rồi?

Nhưng sau đó cô gái cũng không có hành động lạ nào, hai người lại ghé vào lan can cửa hàng bên cạnh nhìn xem, ánh mắt theo sát hai người đang di chuyển đến kệ để hàng.

Thẩm Trí thỉnh thoảng cầm đồ vật nào đó lên rồi nói chuyện với cô gái bên cạnh hai câu, đột nhiên rời khỏi kệ hàng, muốn xem xung quanh cửa tiệm, Tô An lật đật nghiêng người, thấy chắc chắn không bị cậu ta phát hiện mới quay lại.

Tô An vô cùng tò mò cô gái bên cạnh Thẩm Trí là thần thánh phương nào.

Cậu quan sát một lúc, so sánh gương mặt của cô gái kia với tất cả các cô gái mình nhớ mặt hay không một lượt, ai cũng không giống.

"Cậu nói xem cô gái kia là ai?" Tô An dùng khuỷu tay chọc chọc Tề Văn Hiên, "Cậu từng gặp chưa, là bạn trong trường hả?"

"Nếu cậu không quen thì tôi càng không quen." Tề Văn Hiên nói, "Học sinh giỏi tụi tôi đều không quan tâm đến chuyện bên ngoài, chỉ một lòng đọc sách."

Tô An hừ cười: "Câu này chỉ Tưởng Phong nói tôi mới tin, đúng không, học sinh giỏi họ Tề chuyên gia đánh nhau chơi game gắp thú?"

Tề Văn Hiên xem như Tô An khen anh toàn năng, cười nói: "Tôi thật sự không biết các mối quan hệ của Thẩm Trí. Cậu hiếu kỳ như vậy thì hỏi thẳng là được rồi mà?"

"Thế thì không còn gì thú vị." Tô An đương nhiên thích thú với việc rảnh rỗi không có việc gì làm lại theo đuôi người ta, bỗng nhiên túm tay áo Tề Văn Hiên, "Ấy ra ngoài nữa rồi... Đi, đuổi theo."

Lên tầng tiếp theo, Tô An phát hiện bọn Thẩm Trí vẫn luôn đi dạo ở các cửa hàng bán quà tặng.

Cậu ta... Đang chọn quà hả?

Hành động này thật sự rất giống bọn họ, Tô An bỗng nghĩ: "Không phải cậu ta cũng đang chọn quà cho Mạnh Huỳnh giống chúng ta chứ?"

"Mạnh Huỳnh mời sinh nhật cậu ta à?" Phản ứng đầu tiên của Tề Văn Hiên là cái này.

"Không biết nữa..." Tô An đột nhiên cảm thấy chua xót thay cho Thẩm Trí, "Nhưng dù cho có được mời hay không, chỉ cần cậu ta biết sinh nhật Mạnh Huỳnh thì chắc chắn sẽ tặng quà... Đi, đi hỏi một chút."

Tô An cảm thấy mình đã hiểu nhầm quan hệ giữa Thẩm Trí và cô gái bên cạnh, nếu đây không phải là loại quan hệ có thể hóng chuyện thì việc bám đuôi này cũng vô vị.

Thẩm Trí và cô gái kia đi dạo cuối cùng cũng mệt, đến một tiệm bánh ngọt nghỉ chân, gọi món xong vừa chuẩn bị ngồi xuống bàn hai người, Thẩm Trí bỗng nhiên bị người ta đẩy vai ra, vô tình đặt mông ngồi vào bàn bốn người.

Thẩm Trí: "Ấy!???!"

Vẻ mặt cô gái bên cạnh vô cùng hoảng sợ, miệng đang mở, nhìn qua như rất muốn kêu cứu mạng.

"Anh An?" Thẩm Trí bình tĩnh lại ngẩng đầu nhìn Tô An, người kia buông cậu ta ra, rất tự nhiên kéo cái ghế đối diện ra ngồi xuống.

Tề Văn Hiên theo sau nhanh chóng ngồi vào vị trí trống bên cạnh cậu, Thẩm Trí kinh ngạc, hô: "Anh Hiên?"

Cô gái nhìn bọn họ, biểu cảm khôi phục lại bình thường, lách vào chỗ ngồi phía bên trong Thẩm Trí, bổ sung bàn bốn người thiếu một góc.

"Các cậu làm gì vậy, muốn hù chết tôi hả?" Thẩm Trí lấy lại tinh thần bắt đầu oán trách, "Có thể chào hỏi tôi một cách bình thường được không, thiếu chút nữa tôi đã đẩy vai cậu lại rồi."

"Đi dạo phố cũng có thể gặp được anh em tốt, thật không thể kìm nổi xúc động~" Tô An nói vớ nói vẩn, sau đó nhấc cằm, "Giới thiệu cô gái này cho chúng tôi một chút đi?"

Cô gái từ đầu đến cuối không lên tiếng, chỉ im lặng đánh giá hai người đột ngột xuất hiện này, nhưng lúc này ở gần nhìn kỹ lại, Tô An cảm thấy cô gái này hơi quen mắt.

"À, lần đầu tiên gặp nhỉ, đây là Thẩm Nghiên em họ tôi." Thẩm Trí hời hợt giới thiệu, "Thẩm Nghiên, đây là anh em tốt Tô An anh từng nhắc đến, người bên cạnh là Tề Văn Hiên, anh Hiên."

Khó trách nhìn quen mắt, tuy diện mạo khác nhau như trời với đất nhưng khuôn mặt cô gái này có phần giống với Thẩm Trí."

"Chào các anh." Thẩm Nghiên nhoẻn miệng cười lộ ra hai cái răng nanh đáng yêu, "Anh là Tô An sao, em thường nghe Thẩm Trí nhắc đến anh."

"Haha, thấy anh An của anh đẹp trai không?" Thẩm Trí đắc ý nói.

"Ừm, ở trong đám người liếc mắt một cái là thấy." Thẩm Nghiên vẫn nở nụ cười như cũ, nhưng đáy mắt dần dần lộ ra vẻ ranh mãnh, "Em vừa nghĩ sao lại có hai anh đẹp trai đi theo sau tụi em, còn tưởng coi trọng em rồi, ra là quen biết anh, hại em tự mình đa tình."

Nụ cười của cô bé làm Tô An cứng đờ, vừa nãy còn muốn khen cô bé xinh đẹp, nào ngờ lại sau vẻ bề ngoài lại là một ác ma.

Với trí thông minh của Thẩm Trí thì rất khó phát hiện bị theo dõi, ai ngờ em họ không giống cậu ta, đã sớm phát hiện rồi, vậy việc bám đuôi mà bọn họ tự cho là thành công chẳng phải là... Rất ngu ngốc?

Tề Văn Hiên nắm tay lại để bên môi, che giấu tiếng cười nhẹ.

"... Vãi?" Thẩm Trí đơ ra một lúc, trừng lớn mắt, "Anh An, anh Hiên, các cậu theo dõi tôi á?"

Tô An bị nói trúng tim đen bình tĩnh lại, đúng lý hợp tình: "Nói gì thế, sao lại gọi là theo dõi? Tôi đây đang quan tâm sinh hoạt cá nhân của anh em."

Thẩm Trí nghẹn họng nửa ngày, ra vẻ thất vọng chỉ vào cậu lắc đầu nói: "... Tôi không ngờ anh An là người như vậy."

Bánh ngọt bọn họ gọi lúc này được đem lên, Thẩm Trí cầm muỗng uất ức múc lên, ăn từng miếng: "Tôi ăn một mình, không muốn chia cho mấy cậu."

Thẩm Nghiên cũng dùng muỗng nhỏ ung dung múc, ăn vô cùng đẹp mắt, tạo ra hình tương phản cực lớn với tướng ăn của Thẩm Trí bên cạnh.

Gen thật thần kỳ, hoàn toàn nhìn không ra hai người là anh em.

Tô An cũng không có hứng thú với bánh ngọt chỗ này, chỉ chống cằm hứng thú nhìn Thẩm Trí: "Hôm nay cậu đến đây mua quà cho Mạnh Huỳnh à?"

Một câu hỏi thẳng thừng làm Thẩm Trí thiếu chút nữa phun ra muỗng bánh mới nuốt vào lúc nãy.

"Khụ khụ khụ... Sao cậu biết?" Cậu ta lấy khăn che miệng ho khan vài cái, Thẩm Nghiên bên cạnh không thể làm gì ngoài đập lưng cho cậu ta thoáng khí.

"Tại cậu quá dễ hiểu." Tô An lắc đầu nói.

"Từ từ, từ từ." Một trận ho mở ra hai mạch Nhâm Đốc của Thẩm Trí(?),cậu ta chợt tỉnh ngộ, "Từ từ, hai ông lớn cuối tuần cùng nhau chạy đến mấy cửa hàng này làm gì vậy?"

*gốc là 一阵呛咳打通了沈智的任督二脉, cao nhân đi qua cứu bé:>>

Tô An chớp chớp mắt: "Cậu đoán xem?"

Tề Văn Hiên nghiêm trang: "Hẹn hò."

Thẩm Trí vừa sặc xong, nghe vậy càng sặc nhiều hơn.

Tô An cười ha ha: "Được rồi không đùa cậu nữa, tụi tôi cũng đến chọn quà cho Mạnh Huỳnh."

Thẩm Trí ho đến nỗi không thể nói được, Thẩm Nghiên bĩu môi nhỏ giọng nói: "Chậc, hâm mộ thật."

Tô An không đuổi kịp mạch não của cô bé: "Hả?"

"Thì là, em hâm mộ cô gái tên Mạnh Huỳnh kia quá, được nhiều người như vậy giành tặng quà..." Thẩm Nghiên nói, trợn mắt liếc Thẩm Trí một cái, "Không giống kẻ đáng thương này, đến sinh nhật mà anh họ mình cũng không biết tặng quà, ngược lại còn kéo em cùng đi mua quà cho cô gái khác. Haiz, đàn ông."

Nói xong đột nhiên cô bé chuyển chủ đề:

"Đúng rồi~ Không biết bác trai của em có biết chuyện này không nhỉ?"

"Khụ... Anh sai rồi, anh sai rồi bà chị ơi, vì cái mạng nhỏ của anh, em nhất định đừng nói cho cha anh biết." Thẩm Trí sặc đến đỏ bừng mặt, "Năm sau, sinh nhật năm sau sẽ tặng quà cực to cho em."

"Được, anh nói đấy." Thẩm Nghiên thoả mãn cười.

Thật khó khăn.

Tô An ở bàn đối diện nhìn đến líu lưỡi, cảm thấy khá tốt khi mình không có chị em thích làm khó như vậy.

Có con gái tư vấn, việc chọn quà trở nên dễ dàng hơn rất nhiều.

Vốn dĩ chỉ cần một cố vấn, trên đường lại lòi ra thêm hai người, ba phần công khiến Thẩm Nghiên thành công lừa Thẩm Trí thêm một phần kem.

Ăn kem giữa trời lạnh giống anh của cô bé, quả là hai anh em.

Lúc ba người được nghe tư vấn xong cũng đều chọn được quà, gói quà xong từ cửa hàng bước ra, cả thể xác lẫn tinh thần đều nhẹ nhõm.

"Đúng rồi, từ nãy giờ em đã muốn hỏi..." Thẩm Nghiên chỉ vào túi của Tô An ngập ngừng, "Sao anh lại treo một chuỗi gấu bông trên túi vậy?"

Còn đều là gấu bông mềm cỡ đại, tùy tiện treo một cái đã đủ gây chú ý, anh đẹp trai này lại treo trên túi đen hẳn ba cái, phong cách vô cùng không nhất quán.

"Hả? À, đây là gấu bông lúc nãy anh Hiên gắp cho anh." Tô An vỗ túi, một chuỗi gấu bông lắc lư theo cậu, "Lợi hại không?"

Thẩm Trí đứng bên cạnh nhìn hai mỹ nam đứng cạnh nhau khiến người qua đường phải ngoái đầu nhìn, lại thấy vẻ mặt tự hào khoe khoang của Tô An, nhỏ giọng nói: "Lại còn gắp gấu bông, đúng là đi hẹn hò rồi..."

"Thẩm Đại Trí mới nói gì vậy?" Lỗ tai Tô An rất thính.

"Không có gì đâu anh An, nói cậu đẹp trai á." Thẩm Trí dứt khoát sửa miệng.

"Lợi hại thế, anh gắp gấu bông giỏi lắm ạ?" Thẩm Nghiên ngược lại khen ngợi Tề Văn Hiên, gương mặt thanh tú nhỏ bằng lòng bàn tay mang niềm hoài nghi đáng yêu ngước lên nhìn anh, ngọt ngào nghiêng đầu, "Em cũng muốn gắp thú bông nhưng vẫn luôn gắp không được, anh có thể giúp em gắp mấy con được không?"

"Ngại quá, không cung cấp dịch vụ gắp thú." Tề Văn Hiên cười dịu dàng bao nhiêu lại vô tình cự tuyệt bấy nhiêu.

Sự tự tin vào sức hút của Thẩm Nghiên đã bị đánh mất.

Ánh mắt không cam tâm của cô bé từ trên mặt Tề Văn Hiên chuyển qua ba con gấu bông treo trên túi Tô An, bĩu môi: "Thôi vậy, tiếc thật."

"Nếu em muốn đến vậy thì anh cho em một con nhé." Nói xong Tô An liền bắt đầu gỡ mấy con thú bông trên túi ra, "Em thích cái nào?"

Tề Văn Hiên không nói gì nhìn về phía cậu.

Có phải anh nên dạy Tô An một chút rằng đồ của anh đưa cho cậu không thể tùy tiện đưa cho người khác?

"Thôi, em không cần đồ của người khác." Thẩm Nghiên tỏ ra không quan tâm đến việc này, "Lần sau anh họ em giúp em gắp là được."

Thẩm Trí đột nhiên bị điểm danh, mờ mịt ngẩng đầu, "Hả? Anh không làm đâu."

"Shh..." Thẩm Nghiên vô cùng ghét bỏ.

Cô bé rất muốn xốc não vị anh họ này lên nhìn xem, rốt cuộc có thứ gì anh biết.

Tác giả có lời muốn nói: 

Tô Tiểu An có một thùng giấy cỡ đại đựng gấu bông, tất cả đều là của anh Hiên gắp cho XD

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.