Lúc sáng sớm, trong thư phòng còn quanh quẩn mùi hương cà phê nhàn nhạt.
Trên bàn làm việc còn đặt vài tờ báo, trước khi đưa đến đây đã được kiểm tra qua nên có dấu tay.
Khi cà phê trong tách chỉ còn một ít, thì truyền đến tiếng gõ nhẹ ngoài cửa.
“Vào đi.” Hắc Trọng Minh nhẹ giọng nói, vẫn chăm chú đọc báo, ngay cả đầu cũng không ngẩng lên.
Quản gia mở cửa bước vào, cung kính cúi đầu:
“Tiên sinh.”
“Chuyện gì?”
“Nguyễn Lão Thất đã trở lại, đang chờ ở bên ngoài.”
Con ngươiđen u ám cuối cùng cũng rời khỏi tờ báo. Hắc Trọng Minh ngẩng đầu lên,hơi nheo mắt lại, thuận tay đem tờ báo mới đọc được một nửa đặt lên bànlàm việc. Có rất ít người có thể làm gián đoạn thói quen đọc sách vàobuổi sáng của hắn, nhưng Nguyễn Lão Thất lại là một trong số ít nhữngngười đó.
Huống chi trên người Nguyễn Lão Thất nhất định đã có được những thông tin tình báo mà hắn khẩn trương muốn biết.
“Để cho ông ta vào.”
“Vâng.” Quản gia lui ra ngoài, một lát sau liền dẫn theo một người đàn ông trung niên trở lại thư phòng.
Người đànông trung niên hai má hóp lại, thân hình gầy như cây sậy, cho dù mặcquần áo dày cộm nhưng cả người vẫn gầy, dường như chỉ cần một cơn gióthổi qua là sẽ ngã. Tuy rằng đã bước vào phòng nhưng bả vai ông vẫnthẳng đứng, hai tay vẫn đút sâu trong túi quần có vẻ như cực kỳ lạnh.
“Tiên sinh.” Nguyễn Lão Thất mở miệng, giọng nói vô cùng cọc cằn, thô lỗ.
Khủy tay của Hắc Trọng Minh gác ở hai bên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mau-don-cua-hac-bao/65082/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.