Nóng.
Nóng quá.
Chung quanh tối đen dường như vô biên vô tận, vĩnh viễn không nhìn thấy điểm dừng.
Mà nànggiống như đang chạy trong bóng đêm nóng rực, nhiệt độ từ bốn phía tiếnđến nàng, nàng giẫm lên nơi nào cũng đều làm cho lòng bàn chân của nàngbỏng rát, nàng không ngừng… không ngừng ….chạy trốn, nhưng hoàn toànkhông có cách nào thoát ra khỏi nhiệt độ cực nóng này, màn đêm cùng vớiyên lặng bao phủ lấy nàng.
Đột nhiênmột tiếng nổ phát ra, lửa cháy phừng phừng, xé rách màn đêm, lửa từtrong mặt đất thoát ra, chẳng mấy chốc mà tất cả mọi thứ chung quanh đều bị bao trùm trong biển lửa.
Trong lòng hoảng loạn, nàng nghe thấy giọng nói của mẹ.
“Ngoan, bảo bối ngoan, không có việc gì, không có việc gì đâu….” Mẹ an ủi nàng, giọng nói dịu dàng kia như vang vọng ở bên tai.
Mỗi đêm, mẹ đều dùng giọng nói dịu dàng dễ nghe này để hát những bài hát dân gian, dỗ nàng đi vào giấc ngủ.
Mỗi một lầnnhư thế nàng đều ngửa đầu nhìn vào khuôn mặt dịu dàng của mẹ ở dưới ánhtrăng, cho đến khi chìm vào giấc ngủ. Mà nay, bao quanh khuôn mặt dịudàng kia không phải ánh trăng, mà là ánh lửa.
Mẹ vươn tay ôm lấy nàng trên giường.
“Mẹ, con nóng quá.”
“Ngoan, mẹ biết. Nhà đang cháy, con đừng sợ, mẹ mang con đi ra ngoài.”
Trong lòngtràn ngập sợ hãi, nhưng bởi vì có sự dỗ dành của mẹ nên đã tiêu tan đikhông ít. Nàng tiến sát vào trong lòng của mẹ, vẫn cho rằng nơi này lànơi an toàn nhất trên đời.
Tuy rằngnàng nhìn thấy ngọn lửa hừng hực thiêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mau-don-cua-hac-bao/65081/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.