Chương trước
Chương sau
Editor: Vanny
Mẫu Đơn thấy tiểu thế tử chạy vào nhanh như gió. Cưu Lan vẫn chạy theo phía sau, Cưu Lan gấp đến độ kêu gào lên: “Thế tử, thế tử, người cẩn thận chút.”
Sau khi Tử An chạy vào liền tới bên cạnh Mẫu Đơn, nắm tay nàng đi ra ngoài: “Mẫu Đơn tỷ tỷ, gần đây ta luyện chữ tiến bộ rất nhiều. Hoàng thúc đều khen cả. Tỷ cũng qua xem xem đi?”
Mẫu Đơn đứng dậy theo, cùng Tử An đi về thư phòng. Vệ Tử An có thư phòng riêng của mình. Ngày thường đều ở trong thư phòng nhỏ của mình luyện chữ. Tử An kéo Mẫu Đơn vào thư phòng, lôi ra một xấp giấy chữ đã luyện trong mấy ngày nay khoe cho Mẫu Đơn xem. Cưu Lan ở một bên cười nói: “Cô nương, người không biết đâu. Mỗi lần thế tử viết xong chữ lớn đều nói phải giữ lại, giữ cho tốt, tới khi người tới thì cho người xem. Thế tử muốn người khen ngợi đấy.”
Khuôn mặt tươi cười của Vệ Tử An đỏ bừng, hình như hơi ngượng ngùng nhưng không nói gì cả, hiển nhiên là mặc nhận những gì Cưu Lan nói. Mẫu Đơn xem xong chữ của thế tử, quả nhiên so với trước kia tiến bộ không ít, chữ viết ngay ngắn có lực, không khỏi cười nói: “Tử An lại tiến bộ rồi.”
Tử An cười cười, bỗng nhiên lại nói: "Mẫu Đơn tỷ, ta cho tỷ xem cái này hay nè.” Dứt lời liền đi vào gian phòng bên trong, không bao lâu liền ôm một cái hộp tử đàn ra. Hộp vẫn còn khoá, Mẫu Đơn nhịn không được bắt đầu tò mò: “Tử An, bên trong đựng gì vậy?”
Tiểu thế tử không nói, cười tủm tỉm móc cái chìa khoá từ cái túi hương ở trên người ra, mở khoá hộp gỗ, lộ ra một xấp giấy Tuyên Thành ở bên trong. Trên đó viết chi chít nhiều chữ nhỏ, đều là dùng bút lông nhỏ viết ra. Nàng lấy một tờ ra đọc, thì ra đó là câu chuyện tên là Tây Du Ký mà nàng thường kể cho Tử An, không khỏi kinh ngạc một tiếng, quay đầu nhìn tiểu thế tử đang háo hức muốn khen ngợi kia, cười nói: “Tử An, đây đều là thế tử viết sao? Thế tử đều viết lại hết toàn bộ câu chuyện mà ta kể cho thế tử nghe trước đây sao?”
Vẻ mặt Tử An kiêu ngạo gật gật đầu. Cưu Lan ở bên cạnh che miệng cười, cười hồi lâu mới nói: “Cô nương, người không biết đâu. Từ sau khi cô nương kể câu chuyện đó cho thế tử. Thế tử liền viết lại hết tất cả, coi như bảo bối vậy, lúc rảnh rỗi thì ôm cái hộp nhỏ ra, lấy một tờ ra cho bọn nô tỳ bắt đầu kể lại câu chuyện ghi trên đó.”
Mẫu Đơn nghe tới đây trong lòng liền nảy ra một ý, không khỏi cúi đầu nói nhỏ bên tai Tử An mấy câu. Tử An nghe xong, không khỏi hưng phấn gật gật đầu: “Đều nghe theo Mẫu Đơn tỷ tỷ hết.”
Mẫu Đơn ngồi thẳng lên, nghe thế tử xưng hô như vậy lại muốn bật cười. Thế tử gọi mình là tỷ tỷ nhưng lại gọi điện hạ là hoàng thúc, vai vế này thật loạn xạ mà.
Qua một hồi, hai người liền đuổi Cưu Lan ra ngoài, ngồi ở trước bàn, chụm đầu bắt đầu thì thầm với nhau. Hai người ở thư phòng cả một buổi chiều. Tới giờ cơm tối Yến Vương vẫn chưa về, Mẫu Đơn liền định đi, nhưng Tử An lại kéo nàng lại không cho nàng đi: “Mẫu Đơn tỷ, tỷ ở lại dùng cơm với ta đi mà, nếu dùng cơm xong mà hoàng thúc vẫn chưa về thì tỷ mới đi cũng được mà?”
Nhìn vẻ mặt tiểu thế tử nhăn như cái bánh bao, Mẫu Đơn cũng không từ chối thế tử nữa. nhìn lá cây bên ngoài bắt đầu chuyển vàng, nàng hỏi Cưu Lan trong bếp có thịt dê không, kêu nhà bếp nấu một nồi lẩu thanh đạm, cắt từng miếng thịt dê mỏng bỏ vào nồi ăn.
Đợi không tới nửa canh giờ, bọn nha hoàn liền bưng nồi thức ăn ra. Nồi lẩu là một cái nồi nhỏ đặc biệt, được thiết kế rất tinh xảo, ở dưới có thể bỏ than bạc vào. Nồi lẩu vẫn luôn sôi sùng sục, nha hoàn ở phía sau bưng lên đĩa thịt dê cắt miếng, thịt heo cắt miếng, óc heo, tuỷ heo, lát thịt lươn, còn có đậu hũ ky, đậu hủ, tiết vịt, miếng khoai tây, rau cải trắng, ngoài ra còn có một mâm nhìn giống như thịt trâu cắt miếng, cuối cùng còn có một nồi cua hấp đỏ au.
Mẫu Đơn rất vui, còn không phải sao, vào lúc này vừa hay là mùa cua. Bản thân nàng vốn là người sành ăn, lúc này cũng không vội tìm điện hạ giúp đỡ, vui hớn hở ngồi xuống cùng Tử An bắt đầu ăn.
Nhìn cái thứ giống thịt trâu quả nhiên là thịt trâu cắt miếng, nàng nhịn không được hỏi Cưu Lan ở bên cạnh: “Sao còn có thịt trâu?” Thịt trâu ăn vào rất mềm, không giống như thịt trâu của trâu già sau khi đã giết lấy thịt.
Cưu Lan cười nói: “Là người thu mua đi tới vùng quê để mua đó, không phải là trâu cày, hình như là đầu nghé con từ trên núi té xuống.”
Đang nói, bỗng nghe bên ngoài vang lên tiếng nô bộc nói điện hạ đã về, Mẫu Đơn và Tử An vội đứng dậy ra ngoài nghênh đón. Vừa ra khỏi phòng, gió hơi lớn, Mẫu Đơn liền nhìn thấy một nam nhân bước vào viện trong ánh chiều tà, toàn thân hắn mặc áo bào màu đen, khoác áo choàng mỏng màu bạc thêu tơ vàng bị gió thổi bay phấp phới. Khoé miệng nhếch mạnh lên, vẻ mặt hơi nghiêm túc, trên người toả khí thể cực lớn. Hắn cởi áo choàng trên người ném cho Dung Vân Hạc đi theo phía sau. Nhìn thấy Mẫu Đơn đang đứng ở dưới mái hiên cùng với Tử An liền sửng sốt một phen, khí thế hơi lạnh lùng trên người bỗng nhiên biến mất, cả người đều bắt đầu trở nên dịu dàng, còn chưa tới chỗ hai người đã cười, nói: “Ta nghe quản gia nói nàng đến rồi.” Khi nói chuyện đã đi tới bên cạnh Mẫu Đơn, rất tự nhiên ôm lấy eo nàng bước vào phòng: “Chuyện Tuyên đế tuyển tú ta đã biết rồi. Thẩm gia các nàng không phân biệt chi chính, chi thứ, chỉ cần Thẩm gia bên kia chọn ra một người là được.” Tốt xấu gì thì đây cũng là địa bàn của hắn, chút quyền hạn ấy thì hắn vẫn có.
Mẫu Đơn vừa nghe trong lòng cũng nhẹ nhõm hơn, đi theo Yến Vương vào trong phòng. Yến Vương nhìn một bàn đầy thức ăn, nở nụ cười: “Bận rộn cả ngày, vẫn chưa ăn gì cả, đây thật vừa vặn.”
Nghe hắn nói cả ngày chưa ăn, Mẫu Đơn liền có chút đau lòng, sai Cưu Lan đi lấy thêm một bộ chén đũa qua đây, nhưng không ngờ điện hạ đã ngồi xuống chỗ mà hồi nãy nàng vừa ngồi, cầm đôi đũa mà nàng đã dùng qua gắp một miếng thịt lươn trong nồi lẩu sôi sùng sục bỏ vào miệng, dường như có chút nóng, hắn liền há miệng. Mẫu Đơn vội rót một chén nước ấm đưa hắn: “Có phải bị nóng không, uống một chút nước đi.”
Yến Vương cũng không đưa tay ra, uống một ngụm trên chén nước mà nàng bưng qua, lại thuận thế kéo nàng ngồi xuống: “Nàng cũng mau ăn đi.” Lại nhìn Tử An đang cười tít mắt kia nói: “Con cũng mau ngồi xuống ăn đi.”
Tới khi Cưu Lan mang bộ chén đũa ra, cả ba người cùng ngồi ăn lẩu nóng. Sau khi ăn tối xong, Tử An liền về phòng, Vệ Lang Yến đích thân đưa Mẫu Đơn về. Ngồi trên xe ngựa lắc lư chạy về Thẩm phủ, lúc đi ngang qua Tưởng hầu phủ, ở cổng chính của Tưởng hầu phủ ồn ào, hình như có ai đó quỳ dưới đất khóc lóc cầu xin gì đó, Vệ Lang Yến cho xe ngựa dừng lại, sai Dung Vân Hạc ở phía sau đi xem xem, lúc này mới bảo phu xe tiếp tục chạy về phía trước.
Nhìn bóng dáng nhàn nhạt dưới mắt hắn, Mẫu Đơn nhịn không được nhẹ giọng hỏi: “Điện hạ, có phải chuyện của Tưởng hầu phủ vẫn chưa giải quyết?” Tưởng hầu phủ đã có căn cơ mấy chục năm ở Bình Lăng, sao có thể dễ dàng diệt trừ như vậy chứ, đương nhiên phải cần chút thời gian và thời cơ.
Vệ Lang Yến gật gật đầu: "Hầu phủ có căn cơ rất sâu ở Bình Lăng, không dễ dàng lay chuyển như vậy, nhất định phải có chút chứng cứ. Bây giờ ta đang ra tay từ phương diện này.” Hắn nói xong nhìn thoáng qua nữ tử đang ngồi trong lòng.
Đại cuộc thiên hạ hắn nhìn thấy rất rõ ràng. Hoàng huynh trước kia có lẽ là một minh quân, đáng tiếc chỉ có một nhi tử là Vệ Tuyên. Cả đời này Tuyên đế không thể trở thành một minh quân, còn có một nữ nhân hồ đồ như thái hậu ở bên cạnh Tuyên đế, không biết sẽ biến thiên hạ thành như thế nào. Vốn hắn muốn đợi tới lúc dân chúng lầm than hắn mới hành động, chỉ là bây giờ… Vệ Lang Yến nhìn Mẫu Đơn, vì nàng, hắn muốn mau chóng đoạt được thiên hạ này, sau đó tới cầu hôn nàng.
Mẫu Đơn đối với chuyện này cũng không có ý kiến gì, cũng không giúp được hắn cái gì cả, không khỏi có chút mất mác, chỉ có thể xoa trán giúp hắn.
Tới khi xe ngựa chạy tới Thẩm phủ, Vệ Lang Yến liền rời khỏi, nhìn hắn thật sự rất bận rộn trong khoảng thời gian này.
~~~diieeeennnndddannnnleêqqqquyddoonn~~diendaaaaanleeequuuuydddoônnn~~~~~
Qua một khoảng thời gian nữa là Thẩm Tuệ Cẩm phải thành thân rồi. Mặc dù bọn họ bên này đã trở mặt với Thẩm gia bên kia, nhưng quan hệ của nàng và Tuệ Cẩm vẫn tốt. Cho nên buổi sáng lúc đang trên đường, nàng chọn một đôi vòng bằng vàng, một cây trâm trân châu khắc mây cuộn, chuẩn bị làm quà cưới cho Tuệ Cẩm.
Vốn định qua hai ngày nữa mới bảo nô tài của Thẩm phủ bên kia báo cho Tuệ Cẩm ra ngoài một phen, kết quả là sáng hôm sau một tin chấn động truyền đến, Thẩm lão thái gia – Hoài Hoá đại tướng quân của chi chính bên kia đã trở về. Tin này không chỉ khiến hai nhà Thẩm gia chấn động, ngay cả những người trong quan trường ở Bình Lăng cũng bắt đầu suy đoán đã xảy ra chuyện gì.
Nói ra thì Hoài Hoá đại tướng quân là một chức quan võ nhàn rỗi, nhưng không sánh bằng chức quan chính tam phẩm, cũng đã rất chấn động lòng người. Thẩm đại lão thái gia vẫn luôn ở thượng kinh An Dương nay lại đột nhiên quay về khiến những người bên này của Mẫu Đơn kinh hoàng không thôi. Bây giờ đại lão gia, tam lão gia và nhị gia Thẩm Khánh Đông của Thẩm gia đều mặc nhận đứng về phía điện hạ, cũng rõ hơn so với người khác một điểm, hiểu được kết cục của thiên hạ sau này sẽ có thay đổi, chỉ là mấy người đều đoán không ra Thẩm đại lão thái gia lúc này đột nhiên trở về Bình Lăng là vì nguyên nhân gì. Theo lý thì chỉ có hoàng thượng hạ chỉ thì ông ta mới trở về, thời gian này, vào thời điểm nhạy cảm này trở về, có phải là hoàng thượng đã kiêng dè Yến Vương rồi không?
Như vậy, Thẩm đại lão thái gia rốt cuộc là người bên nào? Vì sao đã ở thượng kinh mười mấy năm, vào lúc này bỗng nhiên trở về?
Người của Thẩm gia bên này mặc dù vẫn rất kinh ngạc, nhưng kết quả hôm sau người của chi chính bên kia sai người gửi thiệp mời tới, nói rằng hai nhà đều là Thẩm gia, một bút không thể viết ra hai chữ Thẩm, người một nhà đừng vì những hiểu lầm trước đó mà chia rẽ, đặc biệt mời bọn họ qua ôn chuyện cũ.
Nói thật, Thẩm lão thái gia cũng không hiểu rõ lắm vị đại ca này của mình. Dù sao cũng đã chia nhà từ lâu, mấy năm nay đại ca một mực ở An Dương, cũng đã bao năm rồi không gặp mặt, cũng không sao hiểu được vì sao Thẩm đại lão thái gia gọi bọn họ qua đó? Nhưng mà đã gửi thiếp mời rồi, cũng không thể không đi.
Sáng sớm hôm sau, người của Thẩm gia đều thức dậy từ sớm. Mẫu Đơn cũng hơi đoán không ra đại lão thái gia của Thẩm gia có ý gì. Nếu tổ phụ tổ mẫu đã quyết định đi qua đó, bọn họ thân là hậu bối dĩ nhiên cũng phải đi cùng. Lúc đi Mẫu Đơn mang theo trang sức và y phục tặng Tuệ Cẩm đã gói kỹ lại, định lát nữa qua Thẩm phủ thì âm thầm tặng cho Tuệ Cẩm.
Cả nhà ngồi xe ngựa chạy tới chi chính bên kia. Khi tới nơi phát hiện cổng chính của Thẩm phủ đã rộng mở. Đại lão thái gia một thân thường phục, râu tóc đã bạc trắng, dáng người vẫn như trước cao lớn và rắn rỏi, sắc mặt nghiêm túc đứng ở cổng chính đã rộng mở, bên cạnh là đại lão phu nhân của Thẩm gia sắc mặt thờ ơ. Phía sau mấy vị lão gia, phu nhân, các cô nương và thiếu gia đời sau cũng đều có mặt.
Thế trận này thật sự quá lớn, người của Thẩm gia bên này đều có chút giật mình, hơn nữa càng không hiểu nổi đại lão thái gia Thẩm gia có ý gì.
Hết chương 86.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.