*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trong lòng Diêu Nguyệt vẫn thấp thỏm, không yên, nàng tuy rằng cùng La đại
ca có tình cảm, nhưng Mẫu Đơn cũng là bằng hữu tốt mười năm của nàng, nếu
Mẫu Đơn biết chuyện của nàng cùng La đại ca, nàng cảm giác mình sẽ không còn
mặt mũi nào đứng trước Mẫu Đơn, nhưng là tình cảm không phải là chuyện
mình có thể khống chế, mỗi ngày đều muốn gặp hắn, nhìn thấy hắn tim
lại nhảy nhót mặt ngượng ngùng. . . . . Nếu Mẫu Đơn biết được, nàng sẽ cầu
xin nàng(Mẫu Đơn) tha thứ, nàng nhất định sẽ tha thứ chứ ? Diêu Nguyệt lo
lắng nghiêng đầu liếc mắt nhìn Thẩm Mẫu Đơn, nhìn thấy Thẩm Mẫu Đơn dung
mạo diễm lệ, trong lòng lại ê ẩm, thầm nói dáng dấp kia của Thẩm Mẫu Đơn
nhất định không thể cho La đại ca nhìn thấy.
Thẩm Mẫu Đơn cầm cây trâm trong tay cài vào tóc, bưng ly trà trên bàn
uống một hớp, đặt ly trà xuống,theo thói quen lại sờ sờ lông mày bên phải.
Diêu Nguyệt nhìn thấy Mẫu Đơn, trong lòng càng cảm thấy khó chịu, cảm thấy
trong phòng ngột ngạt, khó chịu không có chỗ cho nàng ta phát tiết, không
khỏi có chút buồn bực nói, "Mẫu Đơn, trong phòng này có chút buồn, chúng ta
ra bên ngoài viện đi dạo một chút đi."
Thẩm Mẫu Đơn suy nghĩ một chút liền gật đầu đồng ý, đứng dậy đi đến cửa
phòng, phía sau Diêu Nguyệt cũng đứng dậy đi theo sau nàng ra ngoài .
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mau-don-chan-quoc-sac/252057/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.