Mười năm là bằng hữu tốt, nhìn thấy của nàng câu đầu tiên nói
không phải quan tâm, mà lại là năn nỉ nàng cùng đi xem vị hôn phu với nàng
ta. Thẩm Mẫu Đơn hơi nghiêng đầu là có thể nhìn thấy trên mặt Diêu Nguyệt
không che dấu được hưng phấn và vui mừng, da thịt trắng nõn, đôi mắt long
lanh, môi anh đào no đủ, hai gò má hơi ửng hồng,bộ dáng biểu tình đi gặp
tình lang ,Thẩm Mẫu Đơn thầm thở dài một hơi, đời trước nàng đến cùng có bao nhiêu ngu xuẩn, mới có thể nìn chuyện thực rõ ràng ngay trước mắt lại mù như không thấy, cũng may bây giờ nàng chưa có gả cho La Nam, hết thảy vẫn còn có cơ hội. . . . . .
Không nghe thấy Thẩm Mẫu Đơn đáp lại, Diêu Nguyệt quay đầu nhìn về phía
nàng, nhìn thấy trên mặt Thẩm Mẫu Đơn có chút hờ hững, Diêu Nguyệt ngẩn ra, tâm trạng có chút bất an, "Mẫu Đơn, tỷ. . . . . . tỷ nhìn muội như vậy là có ý gì?"
Thẩm Mẫu Đơn thu lại vẻ mặt, quay đầu nhìn về phía cửa sổ, lại nhìn về phía Diêu Nguyệt vẻ mặt trước sau như một tràn đầy ôn nhu cùng bao dung, cười nói: "Nguyệt Nhi, tỷ đang nhiễm phong hàn, thân thể còn chưa khỏe, chỉ sợ là không thể ra khỏi cửa rồi."
"A" Diêu Nguyệt a một tiếng, tựa hồ lúc này mới nhớ tới bằng hữu của mình đang cảm phong hàn, nàng cười cười xin lỗi Thẩm Mẫu Đơn "Mẫu Đơn, tỷ bị cảm phong hàn đã đỡ hơn chút nào chưa? Nhìn xem muội đây là quên mất, vừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mau-don-chan-quoc-sac/252056/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.