Một tháng sau...
Tại khách sạn, Joy Lia đang đứng trước khung cửa sổ bằng kính nhìn ngắm thành phố bên dưới, dáng người cô gầy gòm, ốm yếu, làm người ta tưởng rằng chỉ cần một cơn gió nhẹ cũng đủ để cô bị cuốn đi mất.
Phần bụng nhô ra, hơi nhọn. Mắt cô đã mờ đi, tai cũng đã nghe không được tốt như trước đây. Bà ngoại cô dạo gần đây cũng gầy đi, đêm nào bà cũng khóc vì lo cho cháu mình.
Ba mẹ cô đã mất từ khi cô chỉ mới tròn 10 tuổi trong một tai nạn giao thông thảm khốc. Từ đó cô sống với bà, tính tình rất ngoan ngoãn, hiếu thảo và hiền lành, đặc biệt từ khi đó Joy Lia rất ít khi biểu lộ cảm xúc.
Dù là chuyện gì cũng thấy ở cô một nụ cười, những dạo gần đây thì không còn như vậy nữa.
Bà nhấc điện thoại gọi cho bên thám tử :'Mọi chuyện tôi nhờ các cậu đã điều tra đến đâu rồi?'
\- 'Đã có kết quả rồi\, phiền bà đợi thêm một lát\, chúng tôi sẽ gửi ngay qua\.'
Bà ngoại cô gật đầu :'Được, tiền tôi sẽ chuyển khoản ngay lập tức.'
Tắt điện thoại, bà cô đi về phía cửa sổ :'Bé con, đừng đứng nữa, có mỏi chân không?'
Joy Lia nhíu mày vì nghe không rõ lắm, bà cô đỡ cô ngồi xuống, bàn tay già nua khẽ xoa xoa gương mặt cô, giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống.
Vì sao con bé lại bất hạnh như vậy, từ bé đã không còn được cảm nhận tình cảm yêu thương của cha mẹ mình, lớn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mau-buong-ra-toi-la-chi-dau-cua-cau/3243395/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.