Khương Gia Hy ngồi trong xe của Đường Gia Huy, cô mở cửa sổ để gió lùa vào mặt mình, cô muốn bản thân tỉnh táo hơn, ánh mắt như mất hồn, cô nhìn về phía xa.
Tim cô đau quá, thà rằng cứ để cô sống mãi như vậy, đừng biết được chuyện này, thật sự nghe được rồi, cô thấy mình ngu ngốc quá, tuyệt vọng.
Cả hai người đàn ông đi ra ngoài, Đường Duật Hành nhíu mày vì không ngờ cô lại ngoan ngoãn ngồi trên xe của Đường Gia Huy, cậu đi về phía xe cô, mạnh tay mở cửa xe ra.
\- 'Xuống xe\.' Giọng nói trầm thấp như thể đang nén giận dữ\.
Khương Gia Hy quay mặt đi nơi khác, giờ phút này, nhìn vào đôi mắt đó cô chỉ thấy đau lòng. Đường Gia Huy kéo cậu ra.
\- 'Cô ấy cần nghĩ ngợi\, tránh ra\.'
Đường Duật Hành nhíu mày :'Khương Gia Hy, em bị lú lẩn rồi sao? Anh nói em mau bước xuống xe, anh đưa em đến bệnh viện.'
\- 'Không cần\, tôi muốn về nhà\.' Khương Gia Hy lạnh lùng nói\, không phải cô đã hết giá trị rồi sao? Còn bám cô như vậy làm gì?
Đường Gia Huy cười nhạt rồi vòng sang ghế lái, Đường Duật Hành cau mày :'Cho anh một lí do.'
\- 'Là không có lí do\. Tôi thấy mình sai rồi\.\.\.tôi chợt nhận ra mình thật mất nhân cách\, tôi không muốn qua lại mối quan hệ này thêm\.\.\.phiền cậu tránh đường\.\.'
Đường Duật Hành nới lỏng chiếc cravat ra thêm, tức giận nói :'Khương Gia Hy, em lại chơi cái trò gì nữa đây?'
Cậu đã phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mau-buong-ra-toi-la-chi-dau-cua-cau/3243350/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.