Khương Gia Hy ngồi trong xe của Đường Gia Huy, cô mở cửa sổ để gió lùa vào mặt mình, cô muốn bản thân tỉnh táo hơn, ánh mắt như mất hồn, cô nhìn về phía xa.
Tim cô đau quá, thà rằng cứ để cô sống mãi như vậy, đừng biết được chuyện này, thật sự nghe được rồi, cô thấy mình ngu ngốc quá, tuyệt vọng.
Cả hai người đàn ông đi ra ngoài, Đường Duật Hành nhíu mày vì không ngờ cô lại ngoan ngoãn ngồi trên xe của Đường Gia Huy, cậu đi về phía xe cô, mạnh tay mở cửa xe ra.
\- 'Xuống xe\.' Giọng nói trầm thấp như thể đang nén giận dữ\.
Khương Gia Hy quay mặt đi nơi khác, giờ phút này, nhìn vào đôi mắt đó cô chỉ thấy đau lòng. Đường Gia Huy kéo cậu ra.
\- 'Cô ấy cần nghĩ ngợi\, tránh ra\.'
Đường Duật Hành nhíu mày :'Khương Gia Hy, em bị lú lẩn rồi sao? Anh nói em mau bước xuống xe, anh đưa em đến bệnh viện.'
\- 'Không cần\, tôi muốn về nhà\.' Khương Gia Hy lạnh lùng nói\, không phải cô đã hết giá trị rồi sao? Còn bám cô như vậy làm gì?
Đường Gia Huy cười nhạt rồi vòng sang ghế lái, Đường Duật Hành cau mày :'Cho anh một lí do.'
\- 'Là không có lí do\. Tôi thấy mình sai rồi\.\.\.tôi chợt nhận ra mình thật mất nhân cách\, tôi không muốn qua lại mối quan hệ này thêm\.\.\.phiền cậu tránh đường\.\.'
Đường Duật Hành nới lỏng chiếc cravat ra thêm, tức giận nói :'Khương Gia Hy, em lại chơi cái trò gì nữa đây?'
Cậu đã phải lo lắng đi tìm cô, lo sợ khi nghĩ đến cô đang gặp nguy hiểm, giờ thì hay rồi, cô lại đi nói những lời này, còn theo Đường Gia Huy về.
Thấy cậu như vậy cô càng cố giữ bản thân mình lí trí hơn, đây chỉ là giả tạo, không biết chừng chỉ không muốn cô biết nên cậu đã diễn như vậy. Cô cười một cách bi thương.
\- 'Cậu buông tay được rồi chứ?'
Ngón tay cậu cứng đờ, không hiểu tại sao cô lại thay đổi thái độ đột ngột như vậy, định kéo cô ra thì Khương Gia Hy đã đóng cánh cửa lại.
\- 'Phiền anh lái xe nhanh lên một chút\.' Cô yếu ớt cầu xin Đường Gia Huy\, anh ta cười nhạt rồi khởi động\, chiếc xe cứ thế lao đi\.
Đường Duật Hành phải né sang một bên, suýt nữa cậu đã bị thương. Khương Gia Hy nhìn cậu qua gương chiếu hậu ròi quay mặt đi, cô khẽ lau nước mắt.
Bàn tay đặt trên vô lăng của Đường Gia Huy nắm chặt lại :'Khương Gia Hy...cô nên nhớ cô đang ngồi trên xe cùng chồng mình, khóc vì thằng khác, cô đừng khiến tôi phải tức giận...'
Cô quay mặt nhìn ra bên ngoài, nắm chặt lấy lòng bàn tay. Cô cũng không muốn khóc, không muốn bản thân mình yếu đuối như vậy, nhưng chỉ cần nghĩ đến mình chỉ là quân cờ để người đàn ông mình yêu lợi dụng thì cô không thể kìm được nước mắt.
'Tít...tít...' Đang định nói thêm thì điện thoại anh ta reo lên, Đường Gia Huy nhìn số hiển thị trên màn hình thì nhíu mày lại, là người phụ nữ kia. Anh tắt máy, không muốn nghe điện thoại.
'Tít.' Một tin nhắn nhanh chóng gửi đến, anh ta mở ra xem, hàng lông mày nhíu lại chỉ vì nội dung :'Em gọi để thông báo với anh con của chúng ta đang rất háo hức gặp ông bà nội.'
Bây giờ về Đường gia thì còn lâu, chỉ e không kịp để cản người phụ nữ kia lại, anh dừng xe gấp lại, nhìn cô bằng ánh mắt suy tư. Khương Gia Hy không đẻ ý, thấy anh dừng xe, cô định mở cửa bước xuống.
\- 'Định đi đâu?'
Cô lạnh nhạt nói :'Không phải anh dừng xe để tôi xuống sao?'
\- 'Bắt taxi về trước đi\, tôi có việc bận\.' Đường Gia Huy không yên tâm lắm\, nhưng anh sợ người phụ nữ kia sẽ đến nhà thật\.
Khương Gia Hy nhìn ra bên ngoài, cũng đã gần đến nhà của Tiểu Ngạn, giờ về nhà chắc chắn sẽ gặ cậu, cô gật đầu rồi định xuống xe.
\- 'Cô có định về đấy thật không?' Đường Gia Huy đề phòng hỏi\.
Cô không giấu anh ta, liền nói :'Tôi đến nhà Tiểu Ngạn.'
\- 'Nhà cô ta ở đâu?'
Cô kéo lại chiếc áo khoác :'Gần đây.'
\- 'Vậy ngồi yên đi\.\.\.' Anh ta nói rồi khởi động máy\, xoay vô lăng\, lúc này tin nhắn hiện lên lần nữa\.
\- 'Ông xã\, anh còn chưa trả lời\.' Hàng lông mày của anh nhíu lại\, cầm lấy điện thoại\.
Khương Gia Hy bước xuống xe, không nhìn anh ta lấy một cái, đi thẳng vào khu trung cư, lên phòng cua Tiểu Ngạn.
'Bính boong..' Cô nhấn chuông rồi lùi lại, Lúc này cánh cửa mở ra, Tiểu Ngạn thấy cô liền bất ngờ ôm chầm lấy.
\- 'Gia Hy\, cậu không sao rồi\. May quá\, làm tớ lo chết\. Quần áo cậu\.\.? Sao thế này? Mau vào đây\.' Tiểu Ngạn lo lắng kéo cô vào trong rồi rót cho cô ly sữa nóng\.
Là ly sữa nóng nhưng bàn tay cô chạm vào lại thấy lạnh ngắt, trái tim càng lạnh hơn. Cô cứ thế ngồi thất thần, Tiểu Ngạn hỏi gì cũng không trả lời, nói gì cũng không thấy cô đoái hoài, đành bó tay, cô dứng dậy.
\- 'Được rồi\, mình đi lấy đồ cho cậu tắm nhé\, tắm rồi sẽ thoải mái hơn\, chúng ta từ từ nói chuyện\.'
Tiểu Ngạn mang một bộ váy ngủ ra cho cô, Khương Gia Hy lúc này mới từ từ lên tiếng, cô nhìn bạn mình.
\- 'Mình thực sự không có giá trị sao?' Giọng cô yếu đuối\, nhưng lại như đang khẳng định\.
Tiểu Ngạn ngồi xuống :'Ai bảo với cậu, suy nghĩ đi đâu vậy?'
Cô cười nhẹ, cô thực sự là không có giá trị, ngay từ đêm đàu tiên gả vào Đường gia, Đường Gia Huy đã nói cô chẳng có chút giá trị nào, đến bây giờ cậu cũng thấy cô như vậy. Tiểu Ngạn xoa vai cô.
\- 'Gia Hy\, rốt cuộc cậu gặp phải chuyện gì vậy?'
Mắt cô đỏ hoe :'Sáng nay sau khi gọi điện cho cậu...'
Đường Duật hành bước lên xe, lái xe rời khỏi, đầu óc trống rỗng, lúc này Thụy Nhan gọi đến. Cậu cười lạnh rồi để mặc nó reo lên như vậy.
\- 'Hả\. Tên đó dám quá đáng như vậy sao?' Tiểu Ngạn ngạc nhiên hỏi lại\, trong lòng bất bình thay cho bạn mình\.
Cô khẽ gật đầu, tâm lạnh ngắt. Tiểu Ngạn nắm lấy tay cô :'Vào phòng tắm đi rồi ra nói chuyện tiếp. Cởi áo khoác này ra đi đã.'
Khương Gia Hy lúc này mới nhớ ra mình vẫn luôn mặc áo khoác của cậu, mùi hương nam tính mạnh mẽ ấy bao trọn lấy cô, khiến sống mũi cô càng cay cay, nắm lấy vạt áo.
Hóa ra không có gì đau lòng bằng người mình thương nhất làm tổn thương mình...
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]