Chương trước
Chương sau
Xe dừng trước biệt thự riêng của Lạc Phong, cậu mở cửa bước xuống xe, lúc này xe của Đường Gia Huy cũng đã đến. Anh ta mang khuôn mặt lo lắng bước xuống xe, Đường Duật Hành nhíu mày, không nghĩ ngợi gì thêm, cậu chạy vào trong.

Cả hai đều bị thuộc hạ của Lạc Phong chặn lại ở cửa :'Xin lỗi hai vị, Lạc thiếu hôm nay không tiếp ai, mong hai vị về cho.'

\- 'Tránh đường ra\.' Đường Duật Hành nghiến răng nói\, trong lòng đã nóng như lửa đốt\, không còn tâm trí để đôi co với bọn người này\.

Bọn họ nhìn nhau rồi gật đầu ra hiệu :'Đây là lệnh, chúng tôi chỉ làm theo lệnh, đắc tội.' Nói rồi một tên giơ nắm đấm về phía cậu.

Đường Duật Hành nắm chặt tay lại, né đi rồi ra đòn khác, Đường Gia Huy thấy vậy liền chạy vào trong, nhưng bị hai tên còn lại chặn ở cửa, xét về sức thì tất cả ở đây đều ngang nhau, nhưng dù sao bọn người của Lạc Phong cũng là vệ sĩ, tất nhiên võ sẽ giỏi hơn.

Đường Duật Hành cong người né đi cú đấm kia rồi vung tay, nhưng lại bị hụt. Lúc này một chiếc xe khác đỗ lại trước cửa, một đám người áo đen chạy thẳng vào, cậu chưa kịp hiểu chuyện gì thì bọn họ đã ra tay chống lại người của Lạc Phong.

Có lẽ đây là người của ông nội hắn.

Cả hai được giải thoát liền nhanh chóng chạy vào bên trong, cậu chạy lên lầu, đạp tung cánh cửa kia ra, nhưng bên trong không có người. Càng tức giận, cậu hùng hổ đi về phòng kế tiếp.

'Rầm' Cánh cửa phòng bị đạp ra, đây chính xác là phòng ngủ của hắn, cảnh tượng trước mắt khiến mắt cậu tối sầm lại, gân trán giật đùng đùng, bàn tay nắm chặt lại.

Khương Gia Hy đang bị trói nằm trên giường, gương mặt trắng bệch vì sợ hãi, nước mắt giàn giụa, tuyệt vọng. Trên người, chiếc áo sơ mi bị xé mất một mảnh, ba chiếc cúc đầu bị bung ra, chiếc váy bị xé rách nát.

Lạc Phong cau mày, dừng lại hành động của mình, hắn ta đứng dậy, gương mặt có chút lo sợ :'Là mày?'

\- 'Dám đụng đến cô ấy\, tao sẽ đánh chết mày\.' Đường Gia Huy điên cuồng xông đến\, cho hắn ta một nắm đấm\.

Đường Duật Hành vội đi đến cạnh cô, cậu cởi chiếc áo khoác vest của mình rồi đắp lên người cô :'Gia Hy?'

\- 'Hức\.' Nhìn thấy cậu như thể nơi yếu mềm nhất bị chạm đến\, cô khóc càng thảm thiết hơn\, hơn hết là nỗi nhục nhã khi bị cậu thấy cảnh tượng này\.

Đường Duật Hành cởi trói cho cô, tay cậu vô tình chạm vào những đầu ngón tay cô, lạnh ngắt, chắc hẳn cô đã rất sợ. Tim cậu thực sự rất nhói, những giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống tay cậu.

Đường Duật Hành ôm cô vào lòng :'Anh xin lỗi, là anh sai rồi.'

Thực sự cậu đã sai, cậu đoán chắc răng chuyện này Thụy Nhan nhúng tay vào, thật không ngờ cô ta là loại người như vậy.

Đang định bế cô đi thì một lực đạo rất mạnh hất cậu ra, Đường Gia Huy tức giận nói :'Tránh ra, bây giờ các người vẫn còn ở đây diễn một màn mùi mẫn vậy sao? Khương Gia Hy, cô nên nhớ, cô là vợ của tôi.'

\- 'Đưa cô ấy đến bệnh viện kiểm tra\.' Đường Duật Hành lạnh nhạt nói\.

Đường Gia Huy cười lạnh :'Trước đây tôi im lặng là để chờ các người tự động rút lui, từ giờ buông cô ấy ra.'

Lúc này một đám người mặc áo đen vừa rồi chạy vào :'Lạc thiếu, mời cậu về nhà.'

\- 'Lũ vô dụng các người\, giờ mới chịu vào cứu tôi sao?' Hắn ta đứng dậy\, lau đi máu ở miệng mình\, nhìn lại hai người đàn ông đang giằng co nhau rồi gạt chiếc bình thủy tinh xuống đất\, hắn bị bọn người kia đưa đi\.

Khương Gia Hy lau đi nước mắt trên mặt mình, tay cô bị Đường Gia Huy kéo đi :'Đi về.'

\- 'Buông cô ấy ra\.' Đường Duật Hành lạnh lùng nói\, giọng như ra lệnh\.

Đường Gia Huy cười lạnh :'Lần này sẽ không như trước nữa đâu.'

Bàn tay còn lại của cô bị Đường Duật hành nắm lại, Khương Gia Hy nhíu mày vì đau, cô lo sợ họ sẽ xảy ra xung đột. Đường Gia Huy kéo cô về phía sau mình, ánh mắt của cậu tối sầm lại.

\- 'Nói chuyện riêng một lát\.' Cậu ra lệnh nói\, rồi ánh mắt dịu đi phần nào :'Gia Hy\, ra xe đợi anh\.'

Ánh mắt Đường Gia Huy nhìn cô có phần nguy hiểm, rõ ràng anh mới là chông cô nhưng hình như lời nói không chút trọng lượng nào.

Khương Gia Hy mặc chiếc áo khoác vào, chiếc áo khoác rộng đã che đi phần nào cơ thể cô, bước từng bước rời đi, đầu vẫn ngoái lại nhìn bọn họ.

\- 'Anh từ giờ không có tư cách gì quản cô ấy nữa\, không phải tôi đã sắp có chị dâu mới rồi sao?' Đường Duật Hành nới lỏng cravat rồi nói\.

Đường Gia Huy nhíu mày, khuôn mặt góc cạnh khẽ chuyển sang tái nhợt :'Cậu dám điều tra tôi?'

\- 'Có những chuyện bày ra trước mắt\, sau đó là vô tình biết được\. Không phải trước đây anh không yêu cô ấy sao? Buông tha đi\.' Đường Duật Hành nhàn nhạt nói\.

Đường Gia Huy cười lạnh :'Không nhắc chắc cậu cũng quên, đừng nghĩ tôi không biết trước đây cậu chỉ định lợi dụng cô ta để trả thù tôi, dựa vào cô ta để đạt được mục đích trong kì họp hội đồng quản trị lần tới...nhưng tiếc là giờ cậu đã nhận ra...cô ta không còn giá trị lợi dụng.'

Bàn tay bám vào tường của Khương Gia Hy buông thõng xuống, nước mắt vừa rồi thu lại đã rơi xuống như hạt ngọc, đáy mắt tuyệt vọng.

Hóa ra...

Hóa ra cô chỉ là quân cờ để cậu lợi dụng, nhưng giờ cô lại đáng thương đến mức không còn giá trị. Vậy ai sẽ có giá trị? Là Thụy Nhan sao?

Khương Gia Hy tự cười chính bản thân mình, lớp nước che đi tầm nhìn của cô, nước mắt rơi xuống, cô bị lợi dụng nhưng lại yêu cậu...

Không những yêu mà còn là sâu đậm, trong phút chốc cô thấy có lỗi với bản thân mình, có lỗi với mẹ mình, có lỗi với tất cả. Cô che miệng mình lại, không muốn nghe thêm nữa, cô chạy xuống nhà, tại sao cậu không phản bác?

Nếu cậu phản bác thì cô đã không đau lòng thế này.

\- 'Hình như tôi đã nói đúng?' Đường Gia Huy thấy cậu im lặng thì đắc ý nói\.

Đường Duật Hành cười nhạt, quả thực là không sai, nhưng không hiểu vì sao giờ bản thân lại không còn nghĩ như vậy. Cậu đã bỏ cái ý định lợi dụng cô từ lâu rồi...

Là từ khi cô nói yêu cậu trong căn hộ riêng đó thì tim cậu đã rung động, đã từ bỏ ý định đó.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.