Đường Duật Hành xoay ly rượu trong tay mình, chất lỏng màu đỏ sóng sánh chao qua nghiêng lại, cậu nâng ly một hơi uống cạn rồi đặt mạnh ly xuống bàn.
Cậu ngồi trong thư phòng không chút ánh sáng, không gian tối đen bao trùm lấy cậu, trông mạnh mẽ, nhưng lại có chút cô đơn và hơn hết là sự yên ắng tĩnh mịch. Chỉ có ánh sáng bên ngoài yếu ớt chiếu xuyên qua cánh cửa sổ bằng kính, cả ngày nay ngoài uống rượu cậu không thể làm gì khác.
Cứ nghĩ tình cảm này chỉ là nhất thời, nhưng có lẽ chính bản thân cậu còn sai, đây không chỉ là nhất thời...mà hình như, nó đã ăn sâu vào tim cậu.
Những lúc cô lo sợ, từng hành động cắn môi, mỗi lúc khóc hiện lên trong tâm trí cậu, tại sao lại khó chịu đến vậy?
Không phải cô đã từ bỏ rồi sao? Cậu là người không thích níu kéo, vì sao lần này lại phân vân như vậy.
Lại nói từ đầu cậu chỉ muốn lợi dụng cô.
Cậu quyết đoán đứng dậy đi xuống phòng ngủ của cô, chưa bao giờ trong đầu lại trống rỗng như vậy, bàn tay đặt lên nắm đấm cửa, chần chừ trong giây lát rồi quyết định mở ra. Cậu sợ bản thân sẽ thấy cảnh tượng không nên thấy.
'Hức...' Nghe thấy tiếng mở cửa, Khương Gia Hy giật mình lau nước mắt, cô kéo chăn cao lên một chút rồi nhắm mắt lại. Đường Gia Huy vào giờ này làm gì?
Đường Duật Hành thở nhẹ một tiếng, thật may mắn khi Đường Gia Huy không có trong phòng.
\- 'Tôi biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mau-buong-ra-toi-la-chi-dau-cua-cau/3243346/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.