Khương Gia Hy nhíu mày, trong lòng trổi dậy sự lo lắng, họ chỉ cách thế giới bên ngoài một cánh cửa duy nhất, mọi người đều đang có mặt ở nhà, bất kể lúc nào cũng sẽ có người giúp việc qua lại dọn dẹp, còn nói Thụy Nhan sẽ tìm cậu, nếu ai đó thấy họ như vậy...
Cô khẽ đẩy cậu ra, đường Duật Hành luồn tay vào trong áo cô, cắn nhẹ lên môi cô như đang trừng phạt sự kháng cự ấy :'Cất ngay bản tính mèo hoang của em đi.'
\- 'Đừng\.\.\.anh đừng như vậy\.\.' Cô nắm lấy cánh tay đang trong áo mình\, giọng nói như cầu xin :'Đừng như vậy\.\.\.họ sẽ\.\.\.'
Đường Duật Hành liếm nhẹ đôi môi khô khốc vì sợ hãi của cô :'Em sợ điều này đến vậy sao? Vậy cứ tiếp tục nằm im mà sợ đi, còn lại để tôi làm là được rồi.'
Khương Gia Hy cắn môi, nói kiểu gì vậy chứ? Hai má cô đỏ lên, bàn tay bên trong áo cô đã bắt đầu hoạt động, bàn tay cậu bóp nhẹ một bên ngực cô, ngực cô không to lắm, chỉ vừa lòng bàn tay cậu, nhưng lại rất tròn trịa và mềm mại, cảm giác ấm áp hơn bên ngoài rất nhiều.
Khương Gia Hy khẽ run rẩy, cậu cười rồi cúi xuống hôn lên cổ cô, cảm nhận được ý đồ của cậu, Khương Gia Hy vội ngăn cản.
\- 'Anh đừng để\.\.\.như vậy\.' Giọng cô nức nở vì bị cậu khơi dậy dục vọng\.
Đường Duật Hành hiểu ra, liền tạm chấp nhận cho cô, môi cậu di chuyển xuống ngực cô, đánh dấu chủ quyền ở phần ngực đảy đà ấy. Cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mau-buong-ra-toi-la-chi-dau-cua-cau/3243341/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.