Khương Gia Hy quay người đi nơi khác, cô nhìn ra bên ngoài cửa sổ :'Anh nói gì tôi không hiểu.'
\- 'Không hiểu hay là không muốn hiểu\. Vừa rồi vì Đường Duật Hành đi cùng Thụy Nhan nên cô ghen\, đồng ý diễn cùng tôi một màn vợ chồng hòa hợp?'
Khương Gia Hy cười nhạt, những gì anh ta nói đều là thật, cô cũng không muốn giấu :'Phải, anh cũng thật thông minh.'
Đường Gia Huy kéo cô quay lại, bóp chặt hai bả vài cô :'Khương Gia Hy, cô đừng chạm đến giới hạn cuối cùng của tôi.'
\- 'Giới hạn cuối cùng của anh cũng là giới hạn cuối cùng của tôi\. Đường Gia Huy\, anh nói đi\, rốt cuộc anh bị cái gì\, trước đây anh từng khinh thường tôi\, không xem tôi là vợ\, nhưng giờ lại quay sang quản tôi\. Anh yêu tôi rồi sao?'
Đường Gia Huy cười lạnh :'Cô đang mơ sao?'
\- 'Không hề\, tôi chỉ là đang đính chính lại thôi\. Nếu không yêu thì anh làm ơn cứ như trước đây đi\, đừng quản tôi làm gì\, muốn sỉ nhục tôi thế nào cũng được\. Còn anh hiện tại chỉ khiến tôi thấy buồn cười\.'
Đường Gia Huy thả cô ra :'Tôi chỉ muốn nhắc nhở cô là phụ nữ đã có chồng, đang quyến rũ em chồng mình, nếu chuyện này đồn ra ngoài, không biết họ sẽ nói cô như thế nào? Còn có cả mẹ già của cô...'
Khương Gia Hy run rẩy, trong phút chốc giọng nói cứng rắn ấy nhũn đi :'Anh định làm gì?'
\- 'Tôi đã từng nói cô cứ chờ mà xem\.' Đường Gia Huy nói rồi mở cửa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mau-buong-ra-toi-la-chi-dau-cua-cau/3243338/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.