Đã tròn một tuần lễ không hơn không kém trôi qua, Khương Gia Hy không hề bước ra khỏi nhà, cũng không hề gặp mặt cậu.
Mãi đến hai ngày sau cô mới biết cậu đi công tác, không một cuộc gọi cho cô, không một lời nói gì, cậu cứ thế im lặng một tuần, hoàn toàn bước ra khỏi cuộc sống của cô.
Nhiều khi cô tự cười chính bản thân mình, đang chông chờ điều gì, không phải cô đã tự nói với bản thân là phải chấm dứt rồi sao?
Cũng một tuần qua, đêm nào Đường Gia Huy cũng đứng ở cửa sổ nhìn xuống cô đang dạo ở vườn hoa, anh ta thắc mắc, rốt cuộc điều gì đã làm người phụ nữ này trở nên thẩn thờ như vậy. Nếu là trước đây thì anh ta sẽ chẳng quan tâm, còn bây giờ, chỉ mới vài ngày, nhưng nó lại giống như một thói quen.
Khương Gia Hy thức dậy, phát hiện trên người mình đang đắp một chiếc chăn dày, chiếc chăn này là của Đường Gia Huy, tại sao lại trên người cô. Không muốn nghĩ gì thêm, cô gấp gọn lại rồi mang ra giường để.
Buộc lại mớ tóc rồi vệ sinh cá nhân. Trời cũng đã trở lạnh, đếm sơ sơ cũng chỉ còn ba ngày nữa là lễ Giáng sinh, không biết cậu có về kịp không? Cô chọn một bộ váy cùng với chiếc áo khoác phồng màu vàng, sau đó đi xuống nhà.
\- 'Bố\, mẹ\.' Hai ông bà đều đang ngồi ở phòng khách\, chào hỏi một tiếng rồi cô đi xuống bếp\, cùng mọi người chuẩn bị bữa sáng\.
Lúc này Đường Duật Hành với khuôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mau-buong-ra-toi-la-chi-dau-cua-cau/3243334/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.