Tiểu Ngạn càng vùng vẫy thì nước vào miệng càng nhiều, cô đã ướt như chuột lột, người lại càng ngày càng chìm xuống, mạnh mồm vậy chứ thật ra cô vẫn còn muốn sống lắm. Cô còn chưa được biết cảm giác cùng một người đàn ông như thế nào, chưa được đi du lịch, còn chưa ăn hết đồ ăn ngon, chưa làm rất nhiều. Không thể chết được.
Trần Vỹ ung dung đứng trên bờ nhìn xuống, Tiểu Ngạn đành chịu thua, cô mếu máo, giọng đầy nỉ non.
\- 'Tôi sai rồi\.\.\.hức\.\.ở dưới lạnh lắm\.\.' Hai chân quơ loạn xạ để mình được nổi lên hít không khí\.
Trần Vỹ thu lại nụ cười đắc ý :'Là em không ngoan..' Nói rồi anh ta nhảy xuống cùng :'Dù sao cả ngày cũng chưa tắm, tắm sạch một chút, lát tôi còn hảo hảo yêu thương em.'
Bàn tay anh ta càn rỡ xoa mông cô, Tiểu Ngạn nhíu mày, muốn cho anh ta một cước vào hạ bộ, nhưng nhớ ra mình đang bị trói, nếu anh ta tức giận thả cô ở đây, ngày mai cô sẽ chỉ còn là không khí, không được, không được, phải kiềm chế.
Đường Duật Hành khóa trái cửa lại rồi thả cô xuống chiếc giường rộng lớn của mình, cơ thể mảnh khảnh của cô tưng lên rồi hạ xuống, Khương Gia Hy cố ổn định cơ thể.
\- 'Cậu định làm gì\.\.?' Cô lùi ra sau\, gương mặt đầy cảnh giác\.
Đường Duật Hành cởi một chiếc cúc đầu tiên của áo mình :'Chị biết rồi còn hỏi.'
Khương Gia Hy lùi ra sau :'Không được.' Cậu đã có người phụ nữ trong lòng, tại sao còn đụng vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mau-buong-ra-toi-la-chi-dau-cua-cau/3243326/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.