Qua ba mươi phút cô mới chống tay đứng dậy, thu dọn lại mớ quần áo trên sàn, lúc này điện thoại trên bàn trang điểm của cô reo lên, tiếng chuông giữa đêm khuya, nhất là ở trong phòng thật là phá vỡ bầu không khí.
Cô cầm lấy vội chuyển sang chế độ im lặng, dãy số này...
Thực sự quen mắt, nhưng là ai?
- 'Alo.' Giọng cô cực nhỏ, nghe rất yếu ớt, như cánh hoa tường vi lung lay trong gió.
Đầu dây bên kia tuy đầu óc đang mơ hồ nhưng vẫn cảm nhận được cảm xúc của cô :'Lên phòng tôi ngay bây giờ.'
Khương Gia Hy nhìn lại điện thoại, thì ra là số điện thoại của cậu, cô nhìn đồng hồ, bây giờ đã là 11 giờ 30 phút, đã khuya rồi, cô nói.
- 'Bây giờ tôi chuẩn bị đi ngủ, e là...'
Đường Duật Hành cắt ngang lời cô :'Tôi đang đau đầu, chẳng còn sức xuống đó mà bế chị lên đây đâu.'
Khương Gia Hy cắn môi, không biết trả lời như thế nào thì cậu đã tắt máy. Cô thở dài, chỉnh lại mái tóc dài rồi mở cửa đi lên lầu, giờ này bố mẹ chồng cô đã đi ngủ, người giúp việc đều ở hết căn nhà phía sau biệt thự sát vườn hoa, nên cô cũng can đảm hơn, bước lên lầu ba.
Cô đẩy cửa đi vào, cậu chỉ khép hờ ở đó, có lẽ là đã mở sẵn để đợi cô. Từ ngoài này cô đã nghe thấy tiếng thở đều của cậu, tiếng thở có chút nặng nề, có lẽ là cậu bị đau đầu thật.
Cô đi vào trong thấy cậu đang nằm trên giường, nửa người trên cởi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mau-buong-ra-toi-la-chi-dau-cua-cau/151388/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.