Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Tô Niên Niên vội vàng lau miệng, cầm cặp sách xông ra ngoài, lo lắng đánh giá xung quanh, nghĩ không biết có xe đến trường học không.
Đáp lại cô chỉ có thưa thớt vài tiếng chim hót.
Mặt mũi Tô Niên Niên tràn đầy tuyệt vọng, tay vịn trán, hôm qua Trần Doãn Hoa lái xe tới, cô nhớ khu biệt thự này có một trạm xe buýt. Dù sao bây giờ đã trễ, ngồi xe buýt vẫn tốt hơn ngồi xe mẹ.
Hạ quyết tâm, Tô Niên Niên đeo cặp xách đi ra ngoài. Mấy con chim nhỏ đậu bên trên chạc cây bỗng nhiên vỗ cánh bay đi, một chiếc xe Porsche màu đen từ nhà để xe sát vách chạy ra, Tô Niên Niên giống như nhìn thấy vị cứu tinh, chạy tới.
“Cộc cộc” Tô Niên Niên gõ cửa xe, qua một hồi lâu, cửa sổ xe chậm rãi hạ xuống, lộ ra một bên mặt lạnh lùng của thiếu niên tuấn lãng như pho tượng ngồi bên trong.
A... Là đại soái ca hàng xóm, Cố Tử Thần.
Tô Niên Niên cười ha ha với anh ta: “Anh cũng đi học à? Cho tôi đi nhờ với, Cố...À, bạn học Cố.” Trí nhớ cô không tốt lắm, trong lúc nhất thời thật sự không nhớ nổi tên anh ta.
Cố Tử Thần lạnh lùng nhìn chằm chằm cô hai giây, ý đồ muốn tìm thứ gì đó bên trong nụ cười kia, nhưng đôi mắt lại bị nụ cười ngọt ngào của Tô Niên Niên làm cho đau nhức, cặp mắt của cô ấy quá mức sạch sẽ trong suốt, Cố Tử Thần khẽ hừ một tiếng, không nói lời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-yeu-100-bao-boi-thuoc-ve-nam-than/3237735/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.