Bốn mắt nhìn nhau, gần trong gang tấc, Tô Niên Niên có thể cảm giác được hơi thở của anh phả lên mặt mình.
Ừng ực --- si mê nuốt nước bọt, Tô Niên Niên ngẩng mặt nhỏ lên, lặp lại: “Dưa hấu...”
Cô nghĩ dù Cố Tử Thần có tệ thế nào đi nữa cũng sẽ giúp cô một tay, không ngờ tên này lại xấu xa tới cực điểm!
Cố Tử Thần liếc nhìn dưa hấu, rồi nhìn xuống Tô Niên Niên thấp hơn mình ít nhất một cái đầu, nở nụ cười, Tô Niên Niên nhìn mà tim đập thình thịch.
“Tô Niên Niên đúng không? Cô biết không, lúc heo không được ăn, sẽ như thế này.” Nói rồi Cố Tử Thần hỏi: “Hiểu chưa?”
Tô Niên Niên đứng yên tại chỗ, ngơ ngác.
Gì đây? Ví cô với con heo?! Tô Niên Niên không phục muốn giải thích với anh vào câu, Cố Tử Thần đã cầm chai nước lạnh đi ra ngoài.
Dù không quay đầu, Cố Tử Thần cũng có thể cảm nhận được vẻ mặt sắp phun máu của thiếu nữ sau lưng, khóe môi khẽ hừ một tiếng, hài lòng rời đi.
Qua một lúc, Tô Niên Niên mới bưng đĩa dưa hấu ra, đặt trên bàn.
“Vậy em đi lên trước.” Cô nói với Trần Nguyên, hung hăng trừng Cố Tử Thần một cái.
“Em ấy sao vậy nhỉ? Không phải là cậu bắt nạt Niên Niên chứ?” Trần Nguyên nhíu mày, Cố Tử Thần cầm miếng dưa hấu gặm hai miếng, thẳng thắn nói: “Ai biết được, sao mình có thể bắt nạt một con heo béo núc béo ních chân lại ngắn chứ?” Anh nhìn thoáng qua phòng bếp, hẳn là nha đầu kia giẫm lên ghế mới lấy được đưa hấu.
Vẻ mặt Trần Nguyên như gặp phải quỷ: “Cậu ghét em gái mình như thế, mà còn ăn dưa hấu của em ấy?”
Cố Tử Thần: “...”
-------------
Đẩy cửa phòng ra, đập mào mắt là căn phòng tràn ngập hơi thở thiếu nữ, rèm cửa in hoa li ti, sàn nhà bằng gỗ, vách tường màu xanh nhạt thanh nhã.
Tô Niên Niên cảm thấy cả thể xác lẫn tinh thần đều mệt mỏi, nằm xuống giường công chúa.
Tên Cố Tử Thần kia thật quá đáng ghét!
Sở Tố Tâm đi đến nói chuyện phiếm với con gái vài câu, thấy cô không hăng hái lắm mới hậm hực bỏ qua, trước khi đi dặn dò: “Ngày mai là ngày tựu trường, nhớ dậy sớm chút nha...”
Tô Niên Niên mệt mỏi lên tiếng, sau khi rửa mặt xong, nằm xuống giường mơ màng ngủ thiếp đi.
--------------
Buổi sáng sớm, ánh nắng rạng rỡ, xuyên qua rèm cửa sổ chiếu vào phòng. Ngoài cửa sổ truyền đến tiếng chim hót líu ríu.
Đồng hồ báo thức mèo cầu tài vang lên, một bàn tay mảnh khảnh trắng nõn duỗi ra khỏi chăn, ấn dừng chuông.
Tô Niên Niên buồn ngủ dậy khỏi giường, mặc chiếc áo màu đen ngắn tay và quần jean đi xuống dưới.
Trong phòng khách không có một ai, cô như một du hồn bay đến trước bàn ăn bắt đầu uống sữa. Chẳng bao lâu sau, trên bậc thang truyền đến tiếng bước chân, ngay sau đó, tiếng thét của Sở Tố Tâm vang lên: “Niên Niên! Con không ngồi xe chú Trần đi học à!”
“Gì cơ?” Tô Niên Niên ngáp một cái, Sở Tố Tâm khoa tay múa chân: “Chẳng phải mẹ bảo con dậy sớm đi học với anh trai con sao! Giờ mấy giờ rồi mà con mới dậy.”
“Chẳng phải mẹ cũng vừa mới dậy...”
Hai mẹ con trừng mắt nhìn nhau một hồi, Sở Tố Tâm mới sờ mũi: “Vậy mẹ lái xe đưa con đi.”
Oh no! Kỹ thuật lái xe của Sở Tố Tâm nát có tiếng, thấy nguy hiểm không phanh mà che hai mắt lại, Tô Niên Niên nhảy dựng lên từ trên ghế: “Con tự đi!”
Đánh chết cô cũng không muốn ngồi vào xe mẹ!
Mắt nhìn thời gian, tám giờ mười lăm, cách thời gian lên lớp chưa đến 15 phút, làm sao bây giờ?!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]