Tiêu Đằng và Phong Sính được phép vào phòng ghi hình của bến cảng. Tiêu Đằng vừa chăm chú nhìn màn hình vừa hỏi:
“Rốt cuộc cậu đã nói gì với lão quan chức đó?”
“Ông ấy bảo ông ấy muốn tập đoàn Phong thị.”
Tiêu Đằng kinh hãi:
“Cậu điên rồi!”
Phong Sính lắc đầu, ánh mắt anh vẫn chăm chăm nhìn màn hình.
“Tôi chỉ cần em ấy. Những thứ khác có thể tìm lại được. Nhưng trên đời này chỉ có một Đường Y mà thôi.”
“Nhưng mà chúng ta xem như vậy có phải là cách?”
Đúng vậy! Bọn họ đã xem từ rạng sáng đến chiều luôn rồi. Hơn nữa, thuộc hạ cũng đã đi tìm khắp nơi.
Không có tin tức!
Phong Sính xem đến mắt anh đỏ ngầu, cay sè.
“Hay cậu nghỉ một chút đi, Phong Sính?”
Phong Sính lắc đầu: “Cậu nghỉ đi. Tôi chịu được, chỉ sợ em ấy không trụ được. Nhịn đói có thể nhưng nhịn khát là không thể.”
Ngoài cửa có tiếng bước chân dồn dập, tiếng người gọi lớn:
“Phong thiếu, Bách gia đã tìm ra manh mối!”
…
Đường Y lúc này đang nằm gục ở nền đất lạnh. Bên trong đây rất tối nên cô không biết đang là ban ngày hay ban đêm.
Đường Y nghe một hồi tàu lại giống như tiếng gọi triệu tập của tử thần. Cô cảm nhận được có lúc rất nóng, có lúc lại lạnh đến thấu xương.
Đường Y mơ màng thấy mình đang ở nhà, uống một ly nước đầy. Cô lại ngửi thấy mùi đồ ăn mà ông ngoại nấu, còn cả chị Huỳnh và
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-troi-nho-cua-chu-phong/3508881/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.